" Aaaaaa tại sao mình có thể thốt ra những câu củ chuối như thế chứ?!! Giờ thì hay rồi, bị người ta giận rồi"
Nó vò đầu bứt tai từ lúc về nhà, trùm chăn lăn lộn trên giường thì Gia Linh gọi điện thoại đến.
" Má màu bị điên à? Đíu ai đi hỏi thẳng thế cả!?"
Nó khóc khan.
- Tao cũng chả hiểu sao nữa, kiểu cảm xúc tuôn trào.
" Giờ bị người ta bơ rồi, sướng chưa con"
- Ý tao chỉ hỏi thế thôi, thề nhìn nghi nghi vãi chưởng. Như kiểu là … người yêu?
" Mày kể tao cũng thấy lạ, thái độ như vậy là chết dở rồi"
- Mỗi lần nhắc chị đấy là ảnh bần thần ra. Có khi nào … ảnh yêu chị đấy không?
Nó hạ giọng.
" Mày dở người à? Nếu yêu chị đấy thì rảnh đâu mà lượn tung nóc với mày"
- Cũng đúng_ Nó nằm oài ra giường_ Chả lẽ có quan hệ gì mờ ám à?
" Tao cũng chẳng biết, nhưng tự yên tự lành giờ im lặng thế à?"
Nó chưa kịp trả lời thì thằng anh khốn nạn của nó xông vào, nhìn cái tướng nằm của nó :)
Nó che điện thoại hết toáng lên.
- Mé đờ cờ mờ anh không biết gõ cửa à !!!!!!!!!!!
- Anh với mày cần câu nệ tiểu tiết vậy à??_ Thanh Duy nhìn nó với vẻ ghét bỏ_ Nhìn cái tướng nằm gớm thật sự.
Lúc nó nhìn màn hình thì Gia Linh đã cúp từ lúc nào.
Nó trừng mắt.
- Vô duyên vừa.
- Kệ tao.
- Sao? Chuyện gì?_ Nó nằm cẩn thận lại, mặc kệ lão hành sự.
- Tao nói nhanh gọn lẹ, chắc tao chịu Gia Linh quá.
- Gì?!!_ Nó bật dậy_ Vả lệch hàm cho giờ.
- Bọn bé tụi bây khó tán quá.
- Xin người, người đụng vào ai chứ đụng vào bạn em em táng sấp mặt. Cứ bảo tao thích bé đó mà xem đống người yêu cũ của anh xếp thành đường đến trường em chưa?_ Nó nằm lại chỗ cũ.
- Khó quá bỏ qua_ Hắn nhún vai bỏ đi.
Nó cũng chẳng lạ lắm, vì thi thoảng lão lên cơn dở chứng chứ lúc bé tụi nó chơi chung với nhau, có gì lão cũng cho cả hai đứa, thậm chí mua quà sinh nhật cho Gia Linh nó cũng cần lão mách nước hộ nên tặng gì, nhỏ thích gì, chậc chậc, phắc boi thôi mà hơi bik chung thủy đấy.
- À em hỏi!!!_ Nó chồm người dậy.
- Sủa nhanh!_ Thanh Duy vẫn cầm tay nắm cửa, tau kia cầm điện thoại không ngẩng lên.
- À thì …… bỏ đi!!!
- Tao là trò đùa của mày à!_ Lão trừng mắt.
- Không phải_ Nó cười khẩy_ Là trúa hề :)))
-……
Rầm!!!
Vẫn là không hỏi được, nhưng chị đấy chắc là có liên quan nhỉ.
Mỗi lần nhắc đến người yêu mặt biến sắc, nhắc đến chị đấy liền đánh trống lảng …
Tinggg
Nó nghĩ Gia Linh nhắn tin lại liền cầm lên xem.
" Giận anh à?"
Wtf?!!
Anh nhắn tin cho nó, còn hỏi nó giận anh à??
" Em còn tưởng anh dỗi em"
" Ơ dỗi gì"
" Em tự tiện hỏi chuyện riêng tư của anh"
" Ơ sao lại thế"
" Em chả có tư cách gì hỏi í. Chả lẽ lấy danh cùng khu nhà à"
" Không phải. Lúc đó chỉ là không biết giải thích sao cho dễ hiểu"
" Em biết rồi mà, sau em tuyệt đối không thế nữa"
" Ơ anh xin lỗi, anh thực sự không biết em nghĩ như thế, xin lỗi mà"
Nó tự dưng nguôi đi trong lòng một chút. Mặc kệ đó là ai, anh với nó hiện tại như này là được.
" Em còn tưởng anh bắt cá hai tay:)))"
" Ơ em nghĩ anh là người như thế à?"
" Bớt đẹp trai rồi mình sẽ nghĩ khác về bạn"
" Nghĩ như nào?"
" Xấu :3"
" Ơ kìa "
Nó lăn ra cười như con khùng.
" Giờ anh mới hỏi tội em"
" Dạ?"
[ Đoàn Minh Quân đã gửi 1 ảnh]
" Gì đây?"
Nó tròn mắt, này là con bạn xin in tư của anh nhưng nó không cho mà??
" Ơ em thề, em không có cho thật"
" hic em còn bán cả hàng xóm đẹp trai như này, tàn nhẫn "
" Ơ chắc nhỏ đó vào list bạn bè của em, thật mà :(("
" Hahaha trêu em thôi, chắc lại phải đáp qua loa cho xong"
" Anh chảnh thế"
" Chảnh đâu, như này mà bảo người ta chảnh"
" Còn không à?"
Nó ngừng nhắn tin với anh vì Gia Linh gọi lại.
- Alo, sao nãy tự dưng cúp vậy?
" … chỉ là cảm thấy không nên nghe tiếp"
- Ơ mày sao đấy? Điên à?
" Tao nghĩ kĩ rồi, chứ chắc không thích anh mày nữa"
Ủa :)))
Hai con người này hôm này bị bệnh gì mà nói chung 1 câu vậy? :)))