“Tiểu tiện nhân! Cô nói đi! Có phải đứa bé trong bụng cô là của Diệp Liệt Thanh hay không?”
Tô Bối kinh hãi, bụng của cô bắt đầu co rút lại:
“Dì... Dì Trương... Cháu... Cháu đau bụng.”
Sắc mặt Lâm Quyên lập tức trắng bệch, giống như phát điên nắm lấy Văn Tuyết:
“Văn Tuyết! Cô muốn ầm ĩ đến mức khiến Văn gia phải nhà tan cửa nát có phải không? Cô hại c/h/ế/t con của Liễu Nhứ còn chưa đủ à?”
Sau khi ở biệt thự ầm ĩ hoảng loạn một lát, Tô Bối được hai bảo mẫu Văn Quốc Đống thuê đưa vào bệnh viện.
Khi người của Văn gia nhận được tin tức chạy tới, Văn Tuyết còn ở cửa phòng sinh chửi ầm lên:
“Tiểu tiện nhân Tô Bối! Nó đang giả vờ đấy! Bảo nó cút ra đây nói rõ cho tôi!”
“Có phải nó có một chân với Diệp Liệt Thanh...”
Còn chưa kịp nói hết câu.
Văn Quốc Đống vội vàng tới bệnh viện, lúc này đã không phải chỉ là một cái tát.
Ở trước mặt người Văn gia, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đá vào ngực Văn Tuyết.
Đột nhiên mắt Văn Tuyết tối sầm, cả người bị đạp ngã ngốc ở trên đất.
Không đợi bà ta nâng mắt, Văn Quốc Đống đã đạp cái thứ hai.
Văn Quốc Đống đạp hai cái, hai người đàn ông ở phía sau không xa tiến lên, kéo Văn Tuyết đi ra ngoài trước mặt mọi người.
Văn Tuyết bị Văn Quốc Đống đá hai cái, ngực không thở nổi:
“Anh... Anh cả...”
“Từ hôm nay trở đi, Văn gia không có Văn Tuyết này.”
Đám người của Văn gia, chị em dâu Văn gia và Lâm Quyên đều cúi đầu làm như không thấy cảnh trước mắt, chỉ có Liễu Nhứ và Văn Uyển nhìn về phía Văn Tuyết trong mắt lộ vẻ sung sướng.
Mấy tiểu bối im lặng rời mắt đi.
Diệp Liệt Thanh đứng cách đó không xa nhìn thấy hết cảnh này, trong mắt tràn ngập chán ghét.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Lâm Quyên, Lâm Quyên nghĩ mà sợ co rụt cả người lại.
Hai tiếng sau.
Cửa phòng sinh được mở ra, một tiếng khóc vang dội truyền tới.
“Người nhà... Đã sinh, là bé trai.”
Y tá ôm đứa bé cho Văn Quốc Đống nhìn một cái.
Văn Quốc Đống nhìn đứa bé bèo nhèo, tay buông hai bên sườn không tự giác nắm chặt.
“Tình hình mẹ đứa bé hiện giờ thế nào...”
“Sản phụ hơi mất sức, cần quan sát một thời gian mới ra ngoài được.”
Sau khi nói xong, thì ôm đứa bé rời đi.
Lâm Quyên mới vừa tiến lên còn chưa kịp liếc đứa bé một cái, đứa bé đã bị ôm đi mất.
“Haizz... Có chuyện gì thế... Sao không cho chúng ta xem đứa bé…”
Thím hai Văn gia đi tới kéo Lâm Quyên:
“Đứa nhỏ này sinh non.”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Lâm Quyên, bà ta hậm hực câm miệng. Liễu Nhứ liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống, lạnh lùng nói:
“Nếu anh sớm tiễn tai họa kia đi, đã không đến mức hại cháu nội mình!”
Đôi mắt Văn Quốc Đống lạnh lùng, một lát sau mới lạnh nhạt nhìn mọi người:
“Mọi người đều về đi... Đợi tình hình của đứa bé và Tô Bối ổn định lại qua…”
Văn Uyển đi cuối cùng, thấy vẻ mặt Văn Quốc Đống bình tĩnh dọa người, tim gan không tự giác được mà run rẩy.
Khi Tô Bối tỉnh lại, chỉ có Văn Quốc Đống canh giữ ở mép giường.
Trong phòng quá yên tĩnh.
Một tay của người đàn ông nắm tay Tô Bối, một tay đỡ giường em bé, nhắm mắt dựa vào ghế.
Tô Bối mới cử động tay, Văn Quốc Đống lập tức mở mắt:
“Tỉnh rồi à?”
Nghe giọng Văn Quốc Đống khàn khàn, trong lòng Tô Bối xao động: