Màu sắc già nua trên mặt Vân Nhược Vi càng nồng đậm, nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, khóe miệng chua xót mấp máy một chút,
“William, thực xin lỗi.”
“Tôi không tiếp nhận.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái không có gì khác thường, thậm chí ánh mắt lạnh băng không có một tia gợn sóng, nhưng mà, Thịnh Vị Ương lại có thể cảm giác được cả người anh nỗ lực ẩn nhẫn run rẩy.