Hoàng Phủ Bạc Ý hừ một tiếng, dùng đôi mắt thẳng tắp nhìn anh.
Nhiều năm như vậy, cô trước nay đều không có lần nào nói với anh nhiều lời như vậy, thật ra, cô cũng muốn nói, chỉ là sợ có một số việc, vừa nói ra khỏi miệng, liền sẽ một phát không thể vãn hồi, vi phạm hy vọng tốt đẹp ban đầu.
Thật ra, anh cũng là như thế, cho nên, anh ngậm miệng không nói chuyện, cô ra vẻ giả ngu.
“Ở trong mắt anh, em chính là em, em là Hoàng Phủ Bạc Ý, là tiểu tinh linh anh quyết tâm muốn bảo hộ từ năm mười một tuổi năm ấy, là cô gái anh vẫn luôn ái ** muội nhiều năm nhưng chưa từng thổ lộ.”
Hô hấp của Hoàng Phủ Bạc Ý căng thẳng.
Lôi Nặc đã dắt tay cô, nhẹ nhàng đặt ở trên ngực bên trái của mình.