“Nếu còn tiếp tục như thế, em sợ rằng anh rể không thể khống chế được chính mình nữa”.
Hứa Mộc Tình cảm thấy hơi hoang mang.
Bình thường cô chỉ lo tập trung làm việc, từ trước đến nay chưa từng ý thức đến vấn đề này.
“Thế em nói xem chị phải làm sao đây?”
“Còn làm sao được nữa?”, Hứa Hạo Nhiên nhướn mày: “Đương nhiên là gạo nấu thành cơm rồi!”
“Lưu Đức Luân vừa mở phòng xông hơi đấy”.
“Chúng ta bắt đầu từ đây, từng bước một dụ anh rể lọt bẫy”.
Vào giờ phút này, điện thoại của Lý Phong đổ chuông.
Anh lấy ra xem mới biết Hứa Mộc Tình gọi điện cho mình.
Lý Phong nhận cuộc gọi, anh trêu đùa Hứa Mộc Tình một câu theo thói quen.
“Vợ ơi, giờ này em gọi điện thoại cho anh, có phải muốn được hôn hôn, ôm ôm, nâng cao cao không?”
Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Hứa Mộc Tình đã hờn dỗi cằn nhằn anh một câu.
Nhưng mà bây giờ Hứa Mộc Tình lại ừm khe khẽ như tiếng muỗi vo ve.
Lý Phong không khỏi ngẩn người, anh chợt nghe Hứa Mộc Tình nói: “Làm việc liên tục mấy ngày, mệt rồi phải không, kế bên công ty có một phòng xông hơi mới mở, hay là anh đi chung với em đi?”