Vương Đống đang cười bỗng nhiên dừng lại, hẫng người.
Hắn ta nhìn Lý Phong bằng ánh mắt không thể tin được!
“Quả nhiên mày biết tên cậu chủ tao, bây giờ chúng mày quỳ xuống xin tha mạng thì còn kịp!”
Không trả lời câu nói của Vương Đống, Lý Phong thản nhiên tiếp tục nói: “Nhân tài hiếm có đều tốn hơn một tuần để thuộc ‘bảng cửu chương’, làm việc vẫn còn dùng thủ đoạn thấp hèn bì ổi như thế này”.
“Mày dám nhục mạ cậu chủ tao?”
“”Chúng mày hỗn xược quá rồi! Một vùng Đông Hải bé nhỏ, chỉ cần cậu chủ tao búng tay một cái, chúng mày sẽ......”.
Vương Đống chưa nói hết câu.
Một cái nhìn.
Chỉ là một ánh nhìn của Lý Phong.
Khiến cho Vương Đống đang nói năng hống hách phải vội vàng cụp đuôi lại.
Lúc này, hắn ta không rét mà run, răng va vào nhau lập cập.
Trước giờ hắn ta chưa từng gặp ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Trong phút chốc, giống như rơi xuống địa ngục.
Hai chân run bần bật, toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng Vương Đống đã hiểu tất cả những điều khi nãy nói là có ý gì?
Từ khi Lý Phong đến quán mì, khí chất uy nghiêm đã bao trùm bầu không khí.
Chỉ là ý nghĩ của Lý Phong, bọn họ đã là những người đã chết.
Lý Phong quay đi, rời khỏi quán mì.
Bên trong quán mì, những người khách ngồi trong quán khi nãy cũng đứng dậy.
Từng người từng người như những con sói nhìn chằm chằm Vương Đống và tài xế.
“Bọn mày muốn làm gì?”
“Bọn mày muốn làm gì?”
“Cậu chủ của tao là Hậu Thư Hạo, cậu ấy là người nhà họ Hậu.... Hự hự a a!”
Trong quán mỳ, vang lên tiếng hét thảm thiết của Vương Đống.