Lúc này, Hoắc Minh xuống xe, trong tay còn cầm theo hộp quà nhìn như muốn lên đây chào hỏi.
Dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Dì thấy cậu ấy rất thích con đấy chứ! Ôn Noãn, con không muốn suy nghĩ lại một chút à.”
Ôn Noãn lắc đầu.
Lúc này, chuông cửa reo lên.
Dì Nguyễn che miệng cười: “Người ta đến tận cửa rồi.”
Ôn Noãn bực bội không thôi.
Nếu trước kia anh chủ động đến nhà, cô sẽ vui vẻ suốt mấy ngày, nhưng hiện tại bọn họ đã kết thúc mối quan hệ hoang đường đó rồi, anh đến đây như vậy là có ý gì?
Cô đi trước dì Nguyễn: “Để con nói với anh ta.”
Ôn Noãn đi mở cửa.
Hoắc Minh đang đứng ngoài cửa, xách theo túi trái cây nhập khẩu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn đóng cửa đi ra ngoài, hạ giọng nói.
“Hoắc Minh, anh đến đây làm gì?”
“Đến xem chú với dì!”
Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Chúng ta kết thúc rồi, anh đừng làm thế có được không.”
Lúc này…
Trong phòng truyền đến tiếng Ôn Bá Ngôn: “Noãn Noãn… Là ai đấy? Sao lại lén la lén lút nói chuyện ở ngoài đấy, không mời người ta vào trong nhà.”