“Chồng! Anh đã có tất cả từ em rồi đấy! Em tự nguyện trao trái tim này cho anh!”
“Baby em thật là ngoan! Em biết tại sao anh rất thương em không?”
"Um.... aaaaa s.u.o.n.g!!!"
“Vì em ngoan! Ngoan trong cả nghĩa đen và nghĩa bóng!”
Triệu Vy Vân mãn nguyện cười rạo rực, cô dần dần mệt lả nhưng hình như nửa thân dưới của Vũ Thần chưa thể buông tha cho cô. Nó cứ cứng như bê tông muốn đục nát người cô vậy.
“Chồng! Của anh vừa to vừa cứng em không chịu được nữa! Anh ra khỏi người em đi!”
Vũ Thần nhăn mặt, anh cười khỉnh:
“Nhóc con! Em đừng nghĩ có thể bỏ con giữa chợ, chọc cho ông đây cứng để thoả mãn cái thói hư hỏng của em rồi bỏ chạy hả? Em không thoát khỏi tôi đâu..”
Vũ Thần bật người ngồi dậy, anh nhấc sâu cái đó vào trong cựa quậy khuấy đảo cơ thể cô. Miệng mấp máy cắn vào nhuỵ hoa đỏ hồng dằn xé cô vừa sướng vừa rên lên.
“Aaaaa! Chồng... anh...
“Anh nói rồi! Đêm nay anh phải chơi cho em mệt lã đến mức kiệt sức, làm cho em sướng chính là thành tựu của anh! Cục cưng cùng nhau lên đỉnh nhé!”
“Aaaaa!!!!” Triệu Vy Vân kêu lên tiếng thất thanh, anh thanh vọng xuống dưới gian bếp đã vô tình bị vài người hầu nghe thấy nhưng đó là thứ mà Vua Thần cố tình làm vậy.
“Em bảo anh ra nhưng sao bây giờ lại rên to vậy? Người hầu nghe thấy họ nghĩ là anh ăn hiếp em đó.”
“Anh anh đâm sâu như vậy, em chịu không nổi đâu... aaaaa!!!”
Mỗi một giây Vũ Thần nhấc một cái, anh sung sức hành hạ con thỏ trong tay mình cố tình làm cho cô thoả mãn làm cho cô được bao vây trong khoái cảm mà anh tạo ra. Đánh dấu chủ quyền chỉ có anh mới được khám phá chỗ bí ẩn đó.
“Ưm... ưm... em mệt rồi.... anh tha cho em đi..” Triệu Vy Vân vừa nói vừa nhấp nhô trên cơ đùi của Vũ Thần. Dịch mật của cô chảy xuống bắp chân của anh nhớt nhát. Nhìn thấy độ ướt át cũng đủ làm cho Vũ Thần mãn nguyện. Anh hài lòng nhưng thằng em của anh thì chưa.
“Baby em cho anh xin thêm vài phút nữa đi, thằng em của anh nó còn muốn nữa.”
“Anh, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không gần 3 giờ sáng rồi đó.”
“Anh mặc kệ, em không được quyền từ chối!”
Nói xong Vũ Thần bất ngờ đổi tư thế, anh đặt úp người cô xuống dưới giường rồi bản thân mình lại ngồi đè lên người cô phi ngựa. Anh nhấp liên tục như lò xo mỗi cú nhấp đều rạo rực thỏa mãn, cơ thể toát mồ hôi, vật nhọn kia ấm nóng lạ thường sắp tuôn trào ra một thứ gì đó có vẻ rất mãnh liệt.
Âm thanh cót két của giường vang lên giữa không gian im ắng. Người đàn ông vẫn miệt mài nhấp, khoảng chừng 30 phút sau anh mới thất thần vang lên một tiếng:
“Aaaaa.... Cục cưng nhận lấy món quà từ anh!”
Vũ Thần bắn hết tinh dịch vào trong, một số ít tràn ra ngoài dính lên mép đùi của Triệu Vy Vân. Cô mệt lả người nằm thở trong vô vọng.
Một bàn tay to lớn kéo tấm chăn phủ kín người cô rồi nhẹ nhàng hôn lên bả vai cô một cái.
“Anh yêu em! Bà xã của anh!”
Triệu Vy Vân lờ đờ đưa mắt nhìn, cô mệt không nói thành lời nhẹ nhàng chớp mắt vài cái rồi thiếp đi trong vô vọng!
Cuối cùng ngày này cũng đến...
Vũ Thần ngồi chễm chệ trên ghế, nét mặt phấn khích khi tưởng tượng bản thân mình sắp được sở hữu những thứ mà mình đã đổ mồ hôi lẫn máu để có được. Chỉ cần ngồi lên chiếc ghế chủ tịch, bọn người hãm hại anh tức khắc sẽ không có cơ hội làm việc đó.
Nhìn số phiếu bầu cử mà cổ đông đã bình chọn cũng đủ biết số lượng nhiều như thế nào. Vũ Thần cười hả hê, anh nhếch miệng nhìn về phía Vũ Gia Bảo.
Tên nhóc Vũ Gia Bảo bắt đầu lúng túng, cậu ta biết mình sắp thua nên liên tục lẩm bẩm với mẹ mình tìm cách.
“Mẹ! Chúng ta phải làm gì đây?”
Hồng Nhạn với vẻ mặt sắc nét liếc nhìn về phía Vũ Thần. Ả ta cũng không dễ chịu là mấy khi nghe tin Vũ Thần vượt mặt mình để ngồi lên vị trí mà bấy lâu qua bà ao ước.
“Đám người Hoàng Gia dám chơi sau lưng ta. Được lắm! Ta sẽ cho bọn chúng biết quyền lực của ta mạnh như thế nào!”
Nói xong, Hồng Nhạn cứ thế đứng dậy rời đi.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ chịu thua thật sao? Chúng ta không thể chịu thua được..” Vũ Gia Bảo như cún con bám đuôi vẫy vùng nói.
Hồng Nhạn chỉ ấm ức tại sao đứa con mình sinh ra lại vô dụng đến vậy, suốt ngày chỉ biết bám váy đàn bà, ăn chơi lêu lỏng. Ả ta tức giận quát thẳng vào mặt Vũ Gia Bảo hai chữ rồi bỏ đi.
“Vô dụng!”
Không được như ý muốn, Vũ Gia Bảo liền tỏ thái độ. Cậu ta liếc mắt nhìn Vũ Thần với vẻ căm hận, miệng lẩm bẩm: