Giang Dịch cõng tôi trên lưng, Lâm Hoàn châm một điếu th/uốc: "Hai người đi trước đi, để tôi đưa mấy tên ngốc này về nhà, đừng để bọn chúng ch ết cóng ngoài đường."
Giang Dịch nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhẹ gật đầu: "Cảm ơn."
Anh bước về phía bệnh viện gần nhất, bàn tay giữ tôi cõng trên lưng rất vững chãi. Lưng của Giang Dịch ấm áp và rộng lớn, tôi khẽ đặt mặt mình lên lưng anh ấy.
Không biết đã bao lâu, Giang Dịch cõng tôi, cố tỏ ra không quan tâm mà mở lời: "Ninh Ninh."
"Ừm?"
"Hay là, đừng tránh anh nữa."
Giang Dịch không thúc ép, kiên nhẫn chờ câu trả lời của tôi.
Nhưng đôi tay cõng tôi lại không ngừng run rẩy.
Tôi ngẩn người, cảm giác như có hàng trăm con kiến đang cắn xé trong lòng, đau nhói vô cùng.
Giang Dịch là một người kiêu ngạo, thật khó tưởng tượng anh ấy có thể nói ra những lời này.
Anh lại nói: "Đừng tránh anh nữa, được không?"
Rõ ràng cố tỏ ra không quan tâm, nhưng giọng nói lại không giấu nổi sự lo lắng.
Lần này, tôi và anh ấy chiến tranh lạnh quá lâu, suýt nữa tưởng chừng không thể làm lành.
Rõ ràng tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Nhưng Giang Dịch dường như đã hiểu tôi.
Anh khẽ cười: "Ngốc, không cần xin lỗi anh."
21.
Vì không nghe rõ âm thanh bên ngoài nên tôi luôn nhạy cảm với biểu cảm của người khác. Những điều tôi muốn đều không dám tranh giành, làm việc lúc nào cũng lo lắng quá nhiều.
Tôi đã là một kẻ nhút nhát suốt 21 năm.
Nhưng lúc này, khoảng cách giữa tôi và Giang Dịch đã không còn mờ mịt nữa.