Dường như là do tình tiết bổ não, nhìn thấy cậu vẫn cứ im lìm ra đấy thì họ lại nghĩ rằng cậu đang cảm thấy buồn bã vì sự lạnh nhạt của hắn, càng mỉa mai lời nói càng trở nên độc địa hơn.
Tai cậu bị họ tra tấn trong suốt giờ ra chơi, nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi vì sao họ lại có thể nói nhiều được như thế, không thấy khát nước hay mỏi miệng gì à?
Đến lúc tan học, cậu chờ cho các bạn trong lớp đã ra về hết mới bắt đầu thu dọn sách vở bỏ lại vào cặp, sau đó mới mang lên vai chậm rãi rời khỏi lớp học.
Có điều vừa bước ra cậu lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng mình không ngờ đến.
Cảnh Thịnh Kiêu đứng cách lớp học cậu một khoảng không xa, bên cạnh là một nam sinh có dáng người khá nhỏ nhắn đang cùng hắn ôm hôn một cách đầy cuồng nhiệt.
Chậc chậc, giữa ban ngày ban mặt thế này… có nên nói giới trẻ ngày nay yêu đương cuồng nhiệt đến nổi không nhận thức được đây là nơi công cộng hay không?
Đang lúc cùng cậu ta hôn môi, hình ảnh Lâm Nhiễm Trần vô tình lọt vào trong tầm mắt hắn.
Cảnh Thịnh Kiêu trợn mắt nhìn cậu, hắn nhanh chóng đẩy cậu nam sinh đó ra một bên sau đó gấp gáp chạy về phía cậu.
Ra đến cổng trường đã thấy Lâm Dư đang đứng bên cạnh xe chờ mình, ngoài anh ra còn có thêm một người đàn ông khác trạc tuổi, cả hai dường như dang nói về một vấn đề nào đó.