Tôi không hiểu là dạo gần đây bản thân mình nhạy cảm, hoặc là chúng tôi lớn rồi nên đổi nết đổi tính, tóm lại là Minh Dương có điểm gì đó rất lạ.
Từ trước đến nay, nó luôn là người có lối sinh hoạt lành mạnh nhất trong ba đứa, và miệng lúc nào cũng luyên thuyên như ông cụ non: "Xem điện thoại ít thôi, kẻo sớm hư mắt."
Trong gần một tuần nó ở Hà Nội, đêm nào tôi cũng thấy nó thức tới tầm 3 giờ sáng.
Minh Dương ở lại nhà của Tuân, nên có gì Tuân cũng lén kể cho tôi nghe.
Nó bảo Minh Dương hay xem điện thoại lắm, không xem phim, dường như chỉ đánh Liên Quân mỗi lúc rỗi.
Hơn nữa, lâu lâu còn thấy nó thở dài.
Hôm nay cũng thế, ba chúng tôi dắt nhau đi ăn phở đêm.
Minh Dương đặt điện thoại lên bàn, thi thoảng lại nhìn vào đó.
Nó lạ thật, dẫu biết làm như thế sẽ khiến nước phở bắn lên điện thoại, hơn nữa bàn ăn của quán không hoàn toàn sạch sẽ nhưng vẫn làm.
Tuân nhìn tôi rồi hỏi nó: "Điện thoại có em nào mà ngắm mãi thế?"