Khi Cố Lê về đến nhà, Cố Tránh và Tống Mạn Tư đang ngồi thoải mái trên ghếsofa xem tivi.Hai ông bà đang xem một bộ phim hài tình huống mừng năm mới năm ngoái,cười rất vui vẻ.Cố Lê thấy tâm trạng hai người không tệ, nên lại gần ngồi cạnh họ: "Ba, mẹ,đang xem gì vậy?"Tống Mạn Tư đưa quả cam trên bàn cho Cố Lê: "Một bộ phim, khá hay đấy,con muốn xem cùng không?""Được ạ, được ạ." Cố Lê vừa bóc vỏ cam vừa liếc nhìn hai người.Lúc này đúng lúc đến một tình huống hài hước, hai người vỗ đùi cười lớn.Cố Lê thấy thời cơ đã đến, hắng giọng nói: "À, ba mẹ này, sau này tối nào concũng phải đi cùng Thang Ninh đến quán bar biểu diễn!"Hai người đồng loạt chuyển ánh mắt từ tivi sang mặt Cố Lê: "Cái gì?"Giọng điệu này như kiểu đang nói "Con nói lại lần nữa xem?".Khiến khí thế người ta lập tức giảm xuống trầm trọng.Giọng Cố Lê nhỏ đi nhiều: "Là... Bọn con muốn đến quán bar, hát cùng với bannhạc ở đó.""Không được!" Cố Tránh dứt khoát nói: "Quán bar là nơi ô uế, không được đi!""Ôi ba, quán bar bây giờ khác với những hộp đêm ba nghĩ lắm, thực ra nó chỉ làmột nhà hàng ăn uống, có người biểu diễn ca hát thôi, bây giờ người ta gọi đó làLIVE HOUSE." Cố Lê cố gắng kiên nhẫn giải thích."Con đừng nói nữa, ba không đồng ý." Cố Tránh từ chối thẳng thừng khôngchút nể tình: "Con gái con đứa, sao có thể đi những nơi như thế được."Cố Tránh là một người đàn ông khá truyền thống, ông là lãnh đạo cấp cao củamột doanh nghiệp nhà nước, thời đó hiếm có sinh viên đại học, nhưng ông đãtốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, vừa tốt nghiệp đã kết hôn lập gia đình, vào làmviệc tại một doanh nghiệp nhà nước rất tốt, nên trong thế giới của ông, con cáiông nên đi theo con đường do mình sắp xếp, từng bước một.Cố Ngộ đã vào làm lãnh đạo cấp cao tại công ty internet tốt nhất trong nước, CốLê vào làm ở bộ phận pháp chế của một công ty dược phẩm cũng tốt khôngkém.Theo ông, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ và theo đúng quỹ đạo ông đã dự định.Ông không muốn và không cho phép bất cứ điều gì đi chệch hướng.Tống Mạn Tư hiểu Cố Tránh, biết ông sẽ không nhượng bộ trong vấn đề này,chỉ có thể cố gắng hòa giải không khí giữa hai người: "Sao Thang Ninh lạimuốn đi nhỉ, không phải con bé là một cô gái rất điềm đạm sao? Lúc chuyển kýtúc xá mẹ có gặp con bé vài lần, cảm thấy con bé ấy rất dịu dàng mà.""Nhưng cậu ấy thực sự hát rất hay!" Nhắc đến Thang Ninh, cả người Cố Lê lậptức phấn chấn lên: "Cậu ấy là người hát hay nhất con từng nghe.""Thế cũng không thể đi những nơi như quán bar được!" Cố Tránh lấy giọnggiáo huấn: "Con gái đến những nơi đó, còn ra thể thống gì!""Đúng vậy..." Tống Mạn Tư lo lắng nhìn Cố Lê: "Hơn nữa buổi tối cũng khôngan toàn.""Cái này ba mẹ yên tâm, con đã hỏi anh con rồi, con sẽ nhờ anh ấy đến đón con,như vậy ba mẹ yên tâm chưa?""Con không biết hằng ngày anh con bận rộn thế nào sao? Sao con cứ gây thêmphiền phức cho anh con vậy? Đừng có hư như vậy!" Dường như Cố Tránh đãhết kiên nhẫn, thái độ kiên quyết muốn chấm dứt chủ đề này."Ba! Từ nhỏ đến lớn ba bảo con làm gì con làm nấy, cấp 3, đại học và cả côngviệc con đều nghe theo sắp xếp của ba! Ba có thể hỏi con thực sự thích gì đượckhông? Đây có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu chứ, sao ba lại cổ hủ như vậy!"Cố Lê ném quả cam ăn dở lên bàn rồi quay về phòng.Mặc dù điều này giống như Cố Lê đã dự đoán, dù cho vốn dĩ cũng không có kỳvọng gì.Nhưng cô ấy vẫn không nhịn được cảm thấy thất vọng.Từ nhỏ đến lớn, cách giải quyết khi Cố Lê nổi cáu đó chính là: Không ăn cơm.Miễn là không đói chết là được.Thông thường cuối cùng Tống Mạn Tư sẽ xót con mà nhượng bộ trước.Mỗi ngày sau khi tan làm, Cố Lê đều lén ăn một chút gì đó, rồi vừa về nhà làđóng cửa nhốt mình trong phòng.Tống Mạn Tư gõ cửa thế nào cũng vô ích.Mỗi lần Cố Lê im lặng như vậy, Tống Mạn Tư đều sẽ liên lạc với cô ấy trongnhóm WeChat gia đình.@Mẹ: [Lê Lê, ra ăn cơm nào.]@Quả Lê: [Không ăn, con ăn không vô!]@Mẹ: [Con đã không ăn cơm tối ba ngày rồi, sao mà được chứ?]@Quả Lê: [Thà chết đói còn hơn! Dù sao con cũng không có tư cách theo đuổiước mơ của bản thân mình! Sống làm gì nữa!]Gửi tin nhắn xong, Cố Lê nhìn chằm chằm màn hình chờ Tống Mạn Tư trả lời.Bất ngờ, một thông báo tin nhắn chưa đọc hiện lên ở góc trái trên cùng.Cố Lê thoát khỏi nhóm chat gia đình, quay lại giao diện trò chuyện, không ngờlà Cố Ngộ nhắn tin cho cô ấy.Mint: [Em cãi nhau với ba mẹ à?]Quả Lê: [Vẫn là chuyện ca hát trong quán bar đó]Mint: [Anh đã nói là ba mẹ sẽ không đồng ý mà]Quả Lê: [Thà chết còn hơn, sống có ý nghĩa gì]Mint: [Đừng nói những lời không may mắn]Quả Lê: [Haiz, chỉ là em thấy chán nản quá, hiếm khi có được một ước mơ…]Mint: [Không phải là ước mơ của bạn em sao?]Cố Lê đành chịu, ngay cả lúc này mà cũng phá đám cho được, cô ấy chỉ có thểthuận miệng trả lời: "À, đúng đúng, đó là ước mơ chung của em và cậu ấy, anhcũng đã nghe cậu ấy hát rồi đúng không, hay! Thật! Đúng! Không!]Cố Ngộ có thể cảm nhận được sự phấn khích của Cố Lê qua màn hình.Anh không muốn chiều theo Cố Lê để cô ấy tìm được điểm đột phá, nhưngcũng không thể trái lòng nói là không hay.Anh chỉ đành dịu dàng gợi ý cho Cố Lê cách giải quyết: [Em cũng biết ba làngười ăn mềm không ăn cứng, em không thể cứng đầu với ông ấy, phải chạmvào điểm yếu của ông ấy]Cố Lê phấn khích lên: [Làm bằng cách nào ạ?]Cố Ngộ còn có việc phải làm, không có thời gian để đối phó với cô bé này,miễn cưỡng đáp: [Tự em nghĩ đi]Nhưng bây giờ Cố Ngộ chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Cố Lê, saocô ấy có thể dễ dàng buông tha cho Cố Ngộ được.Cố Lê gửi một biểu tượng cảm xúc chú chó cầu xin: [Làm ơn đi mà, anh trai tốtcủa em]Cố Ngộ không trả lời.Quả Lê: [Anh, anh giúp em lần này đi, em hứa sau này mỗi dịp lễ Tết, nếu anhbị hối thúc chuyện hôn nhân thì em sẽ bao che cho anh]Quả Lê: [Sau này ba mẹ hỏi về chuyện tình cảm của anh, em sẽ liều chết tấncông, kéo hỏa lực về phía mình]Cố Ngộ vẫn không trả lời.Quả Lê: [Sau này em nhất định sẽ đặt chị dâu lên hàng đầu, không tranh sủngvới chị dâu]Quả Lê: [Từ hôm nay trở đi tiền tiêu vặt của em giảm một nửa]Cố Ngộ vẫn không trả lời.Quả Lê: [Anh, người tốt cả đời bình an, anh có khả năng thực hiện ước mơ củahai cô gái! Anh chính là siêu nhân!]Cố Lê biết, anh trai cô ấy sẽ không chịu được trước những lời nịnh hót như vậy.Nhưng Cố Lê lại không biết, Cố Ngộ chỉ vừa mới đi rót một cốc nước quay vềmà thôi.Vừa về đã thấy Cố Lê gửi hơn chục tin nhắn.Thực ra ngay từ đầu Cố Ngộ đã không định bỏ mặc Cố Lê, bây giờ cô ấy cònđưa ra nhiều điều kiện bổ sung như vậy, thật sự rất khó từ chối.Mint: [Được rồi, giờ anh nói em gửi nhé]Ai ngờ Cố Lê lại trực tiếp gọi điện thoại đến.Cố Ngộ nhận điện thoại, khẽ đáp "Sao thế?""Anh, đừng phiền phức như vậy nữa, anh đổi ảnh đại diện và tên WeChat vớiem đi, anh trực tiếp giúp em gửi là được rồi!" Cố Lê hợp tình hợp lý nói.Cố Ngộ cảm thấy vô lý: "Sao? Thuê anh làm người đại diện cho em à?""Ây da, nếu không thì phiền phức lắm, dù sao ở trong nhóm ba mẹ chỉ nhìn ảnhđại diện chứ đâu biết ai với ai đâu, anh chỉ cần đổi với em rồi giả vờ là emkhông phải là được rồi sao?""Em còn chỉ huy anh nữa à?" Cố Ngộ nghiêng đầu, tựa cằm vào nắm tay: "Rốtcuộc là ai nhờ ai vậy?""Đã thương thì thương cho trót, làm người tốt thì làm cho đến cùng, làm ơn đimà anh!" Cố Lê vừa nói vừa thao tác trên điện thoại: "Được rồi, em đã đổi xongrồi, giao cho anh đấy, cố lên nha anh!"Cố Ngộ còn muốn nói gì đó, nhưng đối phương đã cúp máy.Cố Ngộ nhìn màn hình điện thoại, ảnh đại diện và tên của đối phương đã đượcđổi giống hệt như của mình.Có cảm giác vô cùng kỳ lạ.Mint: [Anh, em gửi ảnh đại diện trước đây của em cho anh nè.]Mint: [Hình ảnh]Cố Ngộ đành phải đổi ảnh đại diện và tên.Mở nhóm gia đình, trong khoảng thời gian họ gọi điện lúc nãy, Cố Tránh vàTống Mạn Tư đã nói chuyện khá nhiều trong nhóm.Nội dung chủ yếu là Cố Tránh nói "Mặc kệ nó, thích ăn thì ăn" và Tống Mạn Tưlo lắng "Không ăn cơm sao được".Thông thường, hai người họ sẽ không kéo lên xem lịch sử trò chuyện.Có lẽ việc đổi danh tính sẽ không bị phát hiện.Cố Ngộ thử gửi tin nhắn trong nhóm bằng tên của Cố Lê.Quả Lê: [Ba, mẹ, con không cố ý không ăn cơm đâu, chỉ là thực sự con khôngcó khẩu vị, con rất thất vọng.]Tống Mạn Tư quả nhiên không phát hiện ra điều gì bất thường, lập tức trả lời:[Con yêu à, có chuyện gì thì nói cho rõ, ra ăn cơm trước được không?]Quả Lê: [Từ nhỏ đến lớn con luôn ngoan ngoãn, cũng chưa từng gây rắc rối gìcho ba mẹ, con là người như thế nào ba mẹ cũng biết, con hiểu ba mẹ lo lắngcho con, nhưng ba mẹ cũng phải tin tưởng con, con sẽ bảo vệ tốt bản thân mình,con biết điều gì tốt điều gì không tốt, con đã là người trưởng thành rồi, conkhông cố tình chống đối ba mẹ, chỉ là con không biết còn cách nào để ba mẹủng hộ con nữa, ba mẹ là người con quan tâm nhất, con có thể vì không muốnba mẹ lo lắng mà chọn không đi, nhưng con sẽ luôn nhớ đến chuyện này, nócũng sẽ trở thành khoảng cách giữa chúng ta, điều này khiến con rất buồn, connghĩ chúng ta có thể nhường nhịn lẫn nhau một bước]Cố Lê nhìn đoạn văn dài Cố Ngộ gửi, không khỏi thán phục anh, quả là chúa tểngôn ngữ, cô ấy thật sự rất muốn nhấn like.Cô ấy giả vờ là Cố Ngộ và thêm một câu: [Đúng vậy, mọi người cùng nhườngnhịn một bước.]Nào ngờ, vừa gửi xong, cô ấy lập tức nhận được tin nhắn cảnh báo riêng từ CốNgộ.Bảo cô ấy đừng trả lời lung tung nữa.Quả nhiên, Tống Mạn Tư là người đầu tiên thay đổi thái độ: [Con yêu à, chúngta nói chuyện cho rõ nhé, mẹ sẽ khuyên ba con, bây giờ ba con cũng khôngphản đối gay gắt như lúc đầu nữa rồi]Cố Ngộ thấy có cơ hội, lập tức thừa thắng xông lên, gửi một video.