Vào chủ nhật cuối tháng, Thang Ninh và Cố Lê hẹn gặp nhau ăn cơm nhưthường lệ.Thang Ninh đem theo chiếc ô mà Cố Ngộ đã cho cô mượn, vì cô không biếtphải trả lại cho anh như thế nào.Cô đã định nhắn tin cho anh nhiều lần nhưng cuối cùng không biết nói sao, nêncứ để việc này lại.Nên cô nghĩ hay là nhờ Cố Lê trả lại cho Cố Ngộ vậy.Khi đưa sách và ô cho Cố Lê, Cố Lê nhìn cái ô mà không nhận: "Sao cậu khôngtự trả ô cho anh trai tớ? Bây giờ tớ không sống chung với anh ấy, không tiệnđưa cho anh ấy đâu.""Tớ... Cũng không tiện, không biết liên lạc với anh ấy thế nào.""Hả? Vậy hôm đó anh ấy đưa ô cho cậu kiểu gì?" Cố Lê hỏi."Anh ấy... Để ở cầu thang gần văn phòng tớ, rồi để lại lời nhắn." Thang Ninhnói thật."Nhát thế?" Cố Lê không nhịn được cười: "Anh ấy đã đưa đồ cho cậu hai lần rồimà vẫn chưa gặp mặt cậu?""Nhưng may là anh ấy không đến, nếu không thì tớ thấy ngượng lắm...""Haha, không sao đâu, có gì mà ngượng, anh trai tớ cũng là anh trai cậu, đều làngười một nhà mà." Cố Lê vỗ vai Thang Ninh.Thang Ninh nghĩ bụng, thực ra ban đầu cũng chẳng có gì đáng ngượng.Nhưng chủ yếu là vì lần đầu hai người tiếp xúc, Thang Ninh lỡ gọi nhầm anh làchồng, lần thứ hai còn nhận nhầm người rồi nói "Yêu anh" nữa.Nên Thang Ninh luôn có chút e ngại khi gặp anh trai cô ấy.Cô cảm thấy mỗi lần nhìn thấy anh hoặc nghĩ đến anh, cô đều nhớ lại cảm giácxấu hổ đó.Cố Lê hào hứng nói với Thang Ninh: "À phải rồi, ba tớ đã đồng ý cho tớ thỉnhthoảng đi hát ở quán bar rồi, tớ đã liên hệ với chị khóa trên tìm tớ trước đó,tháng sau có một quán bar khai trương, chị ấy dẫn tớ đi xem và gặp người phụtrách ban nhạc, cậu đi cùng tớ nhé?""Ừ, nếu công việc không quá bận thì tớ sẽ đi cùng cậu.""Không được, cậu nhất định phải đi chung với tớ, chủ yếu là vì tớ đã nói với bamẹ là đi cùng cậu nên họ mới đồng ý." Cố Lê cầu xin: "Nếu cậu không đi thì sẽlộ mất."Thang Ninh: "Được, nếu bận quá thì cùng lắm tớ xách máy tính theo vừa làmvừa cổ vũ cậu.”"Vợ tớ là tốt nhất!" Cố Lê chống cằm nhìn cô: "Vợ tớ tốt thế này, sao không cóđàn ông theo đuổi nhỉ? Có phải bọn họ mù hết rồi không?"Thang Ninh ngẩn người.Thực ra thỉnh thoảng cô vẫn bị hỏi xin số điện thoại, cũng bị "Giới thiệu" đủkiểu, nhưng cô thường lười phản ứng, cũng không nói chuyện này với Cố Lê."Không có ai theo đuổi cũng tốt, bình yên hơn." Thang Ninh mỉm cười."Tiếc là xung quanh chúng ta chả có mấy mống đàn ông tốt." Cố Lê lắc đầu:"Đều không xứng với cậu, một là điều kiện kém, hai là tồi."Thang Ninh cũng thở dài: "Mình cảm thấy đàn ông bây giờ, hình như chỉ cầnđẹp trai một chút là dễ trở nên đểu.""Đúng đấy, lần trước cậu còn bảo đã gặp một gã công khai nói đến nhà bồ nhítrong công ty cậu nữa mà." Cố Lê làm một biểu cảm ghê tởm: "Nghĩ đến thôi làđã thấy tởm.""Nhưng anh ta đẹp trai thật..." Thang Ninh nhớ lại khuôn mặt người đó, khôngkhỏi cảm thán: "Có lẽ con gái nhìn thấy sẽ không thể cưỡng lại được, tồi cũngchấp nhận thôi.""Tớ muốn xem đẹp trai đến mức nào!" Cố Lê bất mãn chống nạnh: "Lần sau tớđến công ty cậu, cậu dẫn tớ đi xem đi.""Tớ sợ cậu chỉ thẳng vào mũi người ta rồi mắng người ta là đồ tồi mất." Nóixong, Thang Ninh nghĩ đến điều gì đó rồi cười: "Còn nhớ hồi đại học không, cómột bạn cùng lớp bị cắm sừng mà không dám đi tìm thằng tồi đó để nói lý, cậucầm cái loa đến dưới ký túc xá của nó chửi, làm cho cả trường đều biết thằng đólà đồ tồi.”"Đáng đời nó chứ, đàn ông tồi vốn phải bị lên án! Điều tớ không thể chấp nhậnnhất chính là ngoại tình cắm sừng, bị tớ phát hiện là tớ cho toi đời!" Nói xong,Cố Lê nheo mắt nắm chặt tay, biểu cảm cau có.Hai người trò chuyện đủ thứ, giữa chừng Cố Lê đột nhiên thấy đau bụng, đi vệsinh một lúc.Đi rất lâu mới quay lại, thấy cô ấy vẫn ôm bụng với vẻ mặt đau đớn, ThangNinh hỏi: "Sao vậy?”Cố Lê đau đến mức toát mồ hôi lạnh: "Không biết nữa, tự dưng bụng tớ đauquá.""Có sao không? Có cần đi bệnh viện không?" Thang Ninh lo lắng hỏi."Không cần đâu." Cố Lê ngồi phịch xuống ghế, thở dốc: "Dạ dày tớ vốn khôngđược khỏe lắm, có lẽ nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi."Tuy nói vậy, nhưng Cố Lê biết rất rõ cảm giác đau bụng hiện tại khác hẳn vớicơn đau dạ dày trước đây của cô ấy.Có cảm giác như bị kẹp chặt bởi một cái kìm, đau quặn thắt.Sắc mặt và môi cô ấy bắt đầu tái nhợt, giọng nói cũng rất yếu ớt.Thang Ninh thấy cô ấy như vậy thì lo lắng: "Hay là để tớ đưa cậu đến bệnh việnnhé?""Không cần đâu, về nhà nằm một lát chắc sẽ đỡ thôi." Cố Lê cố gắng đứng dậy,nhưng phát hiện ra mình đau đến nỗi chân mềm nhũn, hoàn toàn không thểđứng vững.Thang Ninh thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, vội đỡ Cố Lê dậy:"Đi thôi, chúng ta mau đến bệnh viện."Cô đỡ Cố Lê suốt quãng đường, cứ đi vài bước Cố Lê lại phải nhăn mặt nghỉmột chút để thở.Cuối cùng cũng lên được taxi, nhưng khi xuống xe Cố Lê đau đến mức khôngthể đi nổi nữa.Thang Ninh không nói hai lời, bế Cố Lê kiểu công chúa và đi thẳng đến phòngcấp cứu để lấy số.Trong lúc chờ kết quả chụp X-quang và xét nghiệm máu, Cố Lê dựa vào vaiThang Ninh, trông rất yếu ớt, có vẻ như ngay cả việc thở cũng khiến cô ấy thấyđau.Thang Ninh chỉ có thể nắm tay cô ấy an ủi: "Không sao đâu, chúng ta đến bệnhviện rồi, đừng lo lắng.""Ừ." Khó khăn lắm Cố Lê mới phát ra được một âm tiết: "Cảm ơn cậu."Thang Ninh vừa định mở miệng thì nghe thấy bác sĩ cầm kết quả xét nghiệmnói: "Bệnh nhân Cố Lê, cô bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải phẫu thuật ngaylập tức."Mặc dù biết viêm ruột thừa không phải là bệnh gì ghê gớm, nhưng khi nghe đếnphẫu thuật, Thang Ninh vẫn không khỏi hoảng hốt."Người nhà của cô ấy đã đến chưa?" Bác sĩ hỏi."Nếu cần ký giấy tờ hay thanh toán gì, tôi có thể làm được." Thang Ninh đứngdậy bước đến trước mặt bác sĩ.Bác sĩ đưa cho cô một tờ giấy: "Vậy cô đi đóng tiền viện phí trước đi, tôi sẽ sắpxếp cho cô ấy vào phẫu thuật càng sớm càng tốt.""Vâng, vâng." Lúc chuẩn bị đi, Thang Ninh không yên tâm nên liếc nhìn Cố Lê:"Cậu đừng lo lắng, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi, đừng sợ.""Ừ." Chỉ cần nhìn thấy Thang Ninh là Cố Lê đã cảm thấy an tâm hơn nhiều:"Lát gặp lại nhé."Thang Ninh cầm giấy thanh toán rồi vội vàng chạy đi.Sau khi được đưa lên giường bệnh, Cố Lê nhắn tin cho Cố Ngộ nói sơ qua tìnhhình.Ba mẹ đang đi du lịch ngoài thành phố, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phảichuyện phải nhập viện mổ, không dám nói trực tiếp với ba mẹ vì sợ họ lo lắng,nhưng cô ấy cũng sợ có chuyện bất trắc xảy nên vẫn phải cho Cố Ngộ biết.Ca phẫu thuật của Cố Lê diễn ra rất nhanh, chỉ mất nửa tiếng.Mặc dù chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng viêm ruột thừa vẫn cần gây mêtoàn thân.Thang Ninh theo sát Cố Lê từ phòng mổ về phòng bệnh, không lâu sau cô ấytỉnh dậy, tinh thần của Cố Lê trông có vẻ đã tốt hơn.Thang Ninh đã sắp xếp cho cô ấy một phòng bệnh đơn, vì bác sĩ nói có lẽ cầnnghỉ ngơi tại bệnh viện một hai ngày, cô lo Cố Lê không nghỉ ngơi tốt nên khithanh toán đã không hề do dự chọn phòng bệnh đơn.Tuy là phẫu thuật ít xâm lấn, nhưng dù sao cũng có vết thương, bác sĩ nói saukhi mổ xong và thuốc mê hết tác dụng sẽ xuất hiện cảm giác đau.Hơn nữa, do vết thương ở vùng bụng nên không nên di chuyển lên xuống quáthường xuyên, tốt nhất là nằm nghỉ ngơi nhiều để vết thương mau lành.Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Thang Ninh chăm sóc người khác phẫu thuậtvà nằm viện, mặc dù chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ và rất thuận lợi, nhưng chỉcần nghĩ đến việc đã mổ xẻ và ảnh hưởng đến sức khỏe, sau đó còn phải nghỉngơi và chịu đau, cô vẫn không khỏi lo lắng.Cố Lê cũng biết cô không yên tâm, nên cố ý đùa: "Sau này có sẹo trên bụng,không dám mặc bikini nữa rồi.""Giờ này mà còn nghĩ đến chuyện đó..." Thang Ninh giả vờ cười: "Cậu thấy thếnào rồi? Có đau không?”"Bây giờ thuốc gây mê vẫn chưa hết tác dụng nên chưa cảm thấy gì." Cố Lê nóivới vẻ bất lực: "Lúc nhỏ thường nghe ba mẹ tớ nói ăn xong nhảy nhót sẽ bịviêm ruột thừa, nhưng ăn xong tớ có nhảy nhót đâu, sao lại đột nhiên bị viêmruột thừa nhỉ.""Bây giờ viêm ruột thừa có thể do nhiều nguyên nhân, bình thường khi đi làmcậu có ăn uống thất thường không, hoặc thích ăn đồ sống lạnh, đều có thể gây rabệnh đấy.""Tớ ăn uống khá đều đặn, nhưng đúng là thích ăn một số thứ sống lạnh." Cố Lênói, cô ấy nhìn với vẻ Thang Ninh lo lắng: "Cậu phải lấy tớ làm gương đấy,đừng bao giờ bạc đãi bản thân trong ăn uống, nếu không khi ốm đau thì ngườichịu khổ sẽ là chính mình.""Ừ, yên tâm đi, giờ mình ăn uống khá đúng giờ..." Thang Ninh kéo dài giọngnói: "Có phải vì bình thường ở nhà cậu ăn rất lành mạnh, còn khi ở cùng mình,ăn quá nhiều đồ không sạch sẽ nên mới bị vậy không? Hay là sau này chúng tađi ăn ở những nhà hàng tốt hơn đi.""Ầy, cậu nghĩ nhiều quá rồi." Cố Lê khoác tay: "Chuyện này không liên quanđến ăn gì đâu, có lẽ là do bình thường mình thích ăn sashimi của Nhật, ăn nhiềuquá nên dẫn đến bệnh thôi."Cố Lê vừa nói xong câu đó, Thang Ninh đột nhiên có vẻ mất tập trung.Cô nhớ trước đây có lần muốn mời Cố Lê đi ăn đồ Nhật, nhưng Cố Lê lại nóimình không thích ăn những thứ như sashimi.Chắc là sợ cô tốn tiền.Thật ra dù Cố Lê không bao giờ nói, nhưng qua nhiều chi tiết nhỏ Thang Ninhcũng cảm nhận được, khi ở cùng Thang Ninh, cô ấy thường cố ý tiết kiệm.Bình thường Cố Lê gần như không bao giờ đi tàu điện ngầm, chỉ toàn đi taxi,nhưng khi đi với Thang Ninh thì luôn đi tàu điện ngầm hoặc xe buýt, thậm chínhững chỗ gần còn đi bộ luôn.Cả việc ăn uống cũng vậy, thực ra bình thường Cố Lê rất thích đăng ảnh đồ ănlên mạng xã hội, nếu ăn với gia đình hoặc một mình, chụp ảnh mỗi lần cô ấychụp chín ô cũng không đủ đăng, đồng thời cách bày biện và trang trí của nhàhàng trong ảnh đều rất cầu kỳ.Nhưng khi đi ăn với cô thì nhà hàng chủ yếu cô ấy chọn là những nơi giá cảphải chăng, cũng không bao giờ đăng lên mạng xã hội.Tất nhiên không phải Cố Lê thấy xấu hổ không muốn đăng, chỉ là những mónăn đó đối với ba mẹ rất chú trọng đến sức khỏe của cô ấy mà nói, nhìn đều nhưlà đồ ăn rác có hại cho cơ thể, nên cô ấy không muốn ba mẹ nhìn thấy.Nghĩ đến đây, Thang Ninh đột nhiên cảm thấy rất áy náy.Cô lo lắng không biết bệnh của Cố Lê có phải do mình gây ra không.Cố Lê thấy cô nhăn mày không nói gì, thậm chí còn có vẻ trầm ngâm liền búngngón tay trước mặt cô: "Đang nghĩ gì thế?"Thang Ninh hoàn hồn, lắc đầu: "Ừm, không có gì, mấy ngày này ba mẹ cậuvắng nhà, để tớ xin nghỉ đến chăm sóc cậu nhé.""Không cần đâu, tớ đã gọi anh..."Cố Lê nói được một nửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.Hai người cùng quay đầu nhìn về phía cửa.Lúc này, điện thoại của Cố Lê đột nhiên rung lên.Cô ấy cúi đầu nhìn tin nhắn rồi nói: "Anh trai mình đến rồi."Thang Ninh sững người, chớp mắt nhìn cô: "Anh... Anh trai cậu?""Đúng vậy, ba mẹ tớ đi du lịch, còn anh trai tớ ở nhà mà." Cố Lê hất cằm vềphía cửa: "Cậu đi mở cửa đi."Thang Ninh đứng dậy vuốt lại chiếc váy màu tím nhạt.Đi đến cửa, xoay tay nắm, mở cửa ra.Mở cửa ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc áo len màu trắng.Cô khẽ ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt của người đó.Vẻ mặt của Cố Ngộ một giây trước còn hơi nôn nóng, dường như không ngờngười mở cửa lại là Thang Ninh.Anh khẽ sững lại, nhưng rất nhanh, lông mày và mắt anh đã thả lỏng trở lại,khóe môi cong lên: "Xin chào, tôi là anh trai của Cố Lê."Biểu cảm của anh tự nhiên và điềm tĩnh.Đây là lần đầu tiên Thang Ninh nhìn thấy gương mặt anh từ khoảng cách gầnnhư vậy, anh có đôi mắt đào hoa rất đẹp, đôi mắt sâu thẳm nhưng nội tâm, đặcbiệt quyến rũ.Khi nhìn vào mắt nhau, khiến người ta không thở nổi.Đây là lần đầu tiên Thang Ninh thấy Cố Ngộ mặc màu trắng, so với màu đen,màu trắng phù hợp với khí chất của anh hơn.Sạch sẽ, như một ánh trăng.Nhịp tim của Thang Ninh không hiểu sao đập dồn dập, tai cũng ửng hồng.Hóa ra, thế giới lại nhỏ bé như vậy.Hóa ra vòng vo một hồi, anh lại là anh trai của Cố Lê.