Khu Mật Viện

Chương 26: Q1. Chapter 14.2. Vận mệnh người Việt



Q1. Chapter 14.2. Vận mệnh người Việt

Quách Thịnh từ tốn nói:

- Bộ đầu tiên là bộ quyền pháp Dời non lấp bể, vốn được thiền sư Diệt Hỉ nghĩ ra theo hình ảnh của Tản Viên Sơn Thánh. Đây là môn võ công chuyên về quyền pháp, dạy cách đứng tấn và phát quyền, sử dụng nguyên lý mượn lực đánh lực. Bộ quyền pháp này giúp người học đỡ gạt, chuyển hướng t·ấn c·ông của đối phương và đặc biệt lại rất hiệu quả khi đi bê vác đất đá đắp đê chống lũ. Bên phái Mani cũng có một bộ quyền pháp theo nguyên lý này là bộ Càn khôn đại na di du nhập từ Ba Tư đó, nhưng áp dụng vào việc cuốc đất đào đá đắp đê thì lại không hiệu quả bằng.

Ngô Tuấn khẽ gật đầu, Quách Thịnh nói tiếp :

- Bộ thứ hai là Phù Đổng côn pháp, dạy cách sử dụng võ gậy nhưng võ đều có những mục tiêu ở nơi không hiểm vốn để đập làm choáng hoặc khống chế khả năng ra chiêu của đối phương thông qua việc đánh vào các huyệt đạo gây t·ê l·iệt tạm thời.

Ngô Tuấn hỏi ngược lại:

- Chà, nếu vậy thì người học bộ côn pháp này cũng phải giỏi về y lý và vị trí các huyệt đạo cha nhỉ?

Quách Thịnh mỉm cười đáp:

- Chính xác. Học được bộ con này thì cũng có thể kiêm thêm tài y lý được đấy, đi làm thày thuốc được. Ngoài ra, có làm nông dân thì cày cấy nó cũng hiệu quả hơn.

Ngô Tuấn mỉm cười gật đầu nói:

- Vâng thưa cha, bảo sao các vị Đại sư Diệt Hỉ thì đều là những thày thuốc trứ danh.

Quách Thịnh lại nói tiếp:



- Bộ thứ ba và thứ tư thì là bộ nội công. Đồng Tử huyền khí và Đồng Cổ hiệp khí. Đồng Tử huyền khí là bộ khí công tâm pháp để làm cường kiện thân thể, đả thông kinh mạch, rất có lợi cho sức khỏe. Đồng Cổ hiệp khí thì là bộ khí công có thể dung hợp những khí công của các môn khí công khác nếu cả hai hoặc nhiều người đồng tâm hợp khí lại cho một người. Con thấy đấy cả bốn bộ đều không dùng đến gươm đao và không có sát chiêu, sau này các đại sư đều từ những cơ bản này rồi phát triển thêm thành võ học Diệt Hỉ như Diệt Duyên Quyền, như Liên Hoa Bộ. Còn các phái tục gia nước Nam thì chỉnh sửa lại bộ vị, vị trí xuất chiêu để tạo thành sát chiêu như phái Tiêu Sơn của nhà họ Lý, phái Đông A của nhà họ Trần hay phái Mê Linh ở Tây Bắc.

Ngô Tuấn đáp:

- Vâng đúng rồi. Không có sát chiêu thì làm sao g·iết địch lập công được cha nhỉ?

Quách Thịnh lại nhìn xuống con nuôi rồi khẽ lắc đầu, mỉm cười đáp:

- Không hẳn, con sắp nhập quân ngũ triều đình, giờ ta hỏi con một câu để con hiểu hơn về sứ mệnh người lính của con. Thế theo con học võ và vào quân ngũ để làm gì?

Ngô Tuấn đáp:

- Thì trước để bảo vệ bản thân, sau là bảo vệ quốc gia triều đình, bảo vệ bách tánh thưa cha.

Quách Thịnh lại hỏi:

- Thế bảo vệ như thế nào, bằng cách nào?

Ngô Tuấn đáp:

- Thì là bằng cách g·iết địch lập công, thưa cha.



Quách Thịnh khẽ lắc đầu nói:

- Không hẳn đã đúng. Hoặc không đúng hẳn ở nước Nam. Giết hay không g·iết còn tùy thuộc vào yêu cầu của nhiệm vụ. Nhưng tinh thần chung, chúng ta học võ để là bảo vệ sinh mệnh, để càng có ít người phải c·hết càng tốt con ạ. Không phải tự nhiên mà ở nước Nam vua tôi quần chúng đều có thể tự nhiên cùng nhau xem lễ hội, cùng nhau xem hội thao đâu con. Sự an toàn của mọi người đều được đảm bảo bởi những đóng góp thầm lặng của những chiến sĩ lần khuất đâu đó xung quanh con ạ.

Ngô Tuấn nhíu mày hỏi:

- Vậy sao lại phải có sát chiêu, tại sao vẫn phải g·iết người thưa cha?

Quách Thịnh lại nhìn xuống đôi mắt đen lay láy của người con nuôi có ngộ tính rất cao, khẽ mỉm cười rồi nói:

- Có những kẻ khi g·iết đi thì sẽ có hàng trăm hàng ngàn hàng vạn sinh linh khác không phải chịu cảnh lầm than c·hết chóc. Cũng có những người nếu mất thì cả trăm ngàn vạn sinh linh sẽ phải chịu cảnh máu chảy đầu rơi. Bởi lẽ đó nên đôi khi phải lấy cái lòng nhân nhỏ để đổi lấy lòng nhân lớn con ạ. Ví dụ như hoàng đế của chúng ta, nếu người không may có mệnh hệ gì, Đại Cồ Việt tất sẽ rơi vào cảnh nồi da nấu thịt, không biết bao nhiêu người sẽ lâm vào cảnh c·hiến t·ranh, sinh linh đồ thán con ạ. Thế nên, học văn chỉ để đủ viết tên là chưa đủ đâu con nhé.

Ngô Tuấn hướng đôi mắt lên khẽ gật đầu, Quách Thịnh mỉm cười nói tiếp:

- Khi nào lâm trận thực sự con sẽ hiểu, cảm giác g·iết địch lập công nó cũng không hề dễ chịu, không phải chỉ có hoành tráng vinh quang như những câu chuyện thần thoại hay trong những trang sách đâu.

Ngô Tuấn nói:

- Vâng. Con còn được nghe nói về việc lạm sát người vô tội ảnh hưởng tới phúc đực, phúc phần của người thân, của gia tộc nữa cha, điều này không rõ đúng không?

Quách Thịnh đáp:



- Ta thì thấy cũng phải, nhưng có người tin có người không, vậy nên việc cứu người mới là việc quan trọng nhất, trong kinh Phật chẳng có câu là : "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ" đó con. Ở Đại Cồ Việt cũng có một người võ công cao cường nhưng lại chỉ chuyên tâm vào việc cứu người, là một vị hoàng tử mà vứt đi chức tước như vứt một đôi dép rách, ngài nhất định không g·iết địch lập công để được phong vương như anh em, hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa g·iết người nào và vẫn chỉ là hoàng tử.

Ngô Tuấn nhướn mày đáp luôn:

- Là Bát lang. Là Bát Lang hoàng tử Quang. Con nghe nói ngài hai mươi tuổi đã luyện thuần thục Diệt Duyên Quyền và Liên Hoa Bộ, lại kiêm tài điểm huyệt. Con cũng nghe đồn ngài còn tự ngộ và thay đổi Diệt Duyên Quyền phối hợp với điểm huyệt để tạo ra môn võ quạt chuyên dùng để điểm choáng, đánh ngất.

Quách Thịnh gật đầu:

- Chính xác, phúc đức thì con có thể nhìn thấy nơi Bát lang. Cả Đại Cồ Việt có mình hoàng tử thứ tám là lúc đi thuyền không cần biết thuyền lớn hay ghe nhỏ, đều ung dung đứng trước mũi thuyền phe phẩy quạt mà chẳng bao giờ sợ mũi tên hòn đạn. Gầm trời nước Nam này ai chả ít nhất một lần mang ơn chạy chữa của các thiền sư hoặc Bát lang, thấy họ người ta cung kính vái chào chứ không dám làm ẩu, mà có làm ẩu thì sau rồi lấy ai mà chữa bệnh cho, bệnh tật thì ai mà lường được trước, không nhờ các y sĩ thì nhờ ai.

- Nhưng con có một băn khoăn. - Ngô Tuấn lại nói. - Con được biết thì Bát lang còn kiêm luôn cả việc thuốc thang, thực phẩm cho các quân nhân. Như thế thì chẳng là giúp đỡ cho việc chém g·iết, là vẽ đường cho hưou chạy thì là gì cha, vẫn là đi ngược với giáo lý Phật pháp.

Quách Thịnh cười lớn đáp:

- Haha. Cái thằng quỷ này lắm câu hỏi ghê, mà toàn câu hỏi hóc búa nữa. May cha của con theo các thày học pháp cũng nhiều mới giảng giải được cho nhà ngươi, mới bé tí mà đã lắm nghị luận thế này thì lớn lên tất phải làm nhân vật lớn, haha. Thế này nhé, Bát lang không chỉ cung cấp lương thực thuốc men cho việc đánh nhau đâu. Ngài còn cung cấp cho cả bên thua cuộc, chữa trị cho cả đối thủ b·ị t·hương nữa chứ không phải chỉ cho bên thắng đâu. Không ít kẻ địch sau khi thua trận thọ thương xong cũng phải chịu ơn của Bát lang đó. Vậy nên danh tiếng của ngài nổi cả trong lẫn ngoài nước luôn. Ví như những người nước ngoài vào Đại Cồ Việt đều biết danh tiếng của ngài mà đến cầu thân đó, nếu có gì băn khoăn đều là nhờ Bát lang tháo gỡ hộ đó con.

Ngô Tuấn ngước con mắt đen lay láy lên mỉm cười và nói:

- À ra thế. Giờ thì con đã hiểu. Cha con mình nói chuyện xong mà trong lòng con háo hức mong chờ đến ngày được gặp vị Bát lang hoàng tử này quá cha ạ.

Quách Thịnh gật đầu:

- Ừm. Vào cung thì sớm hay muộn con cũng sẽ được gặp Bát lang thôi. Thôi giờ đến cổng thành rồi, chúng ta nhập thành thôi.

Ngô Tuấn khẽ gật đầu rồi hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau bước qua của Quảng Phúc để nhập cung.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.