Khuấy Động Đa Nguyên Campione

Chương 2: Cơn gió vô tình



Chương 2: Cơn gió vô tình

Một nơi nào đó bên trong Quận Trung Tâm Tài Chính Napoli. Trong căn phòng bày trí xoa hoa, chứa đầy các tác phẩm nghệ thuật và cây kiểng quý hiếm, nó trông không giống một nơi mà vốn mục đích ban đầu là để tạo không gian dành cho [Công việc bàn giấy] hay nhân viên [Lao động trí óc] chút nào.

Có một chiếc bàn gỗ để tiếp khách, không biết nó làm từ loại gỗ quý gì, mà từ đó một mùi hương thoang thoảng cứ từng đợt tỏa ra.

Bên cạnh có một nàng hầu gái đoan trang và tĩnh lặng, cô đang ưu nhã rót trà cho hai người đang ngồi. Trong đó một người đàn ông thân sĩ chỉnh tề, râu tóc chỉnh chu, khí thế uy nghiêm như một ông chủ lịch lãm. Nhưng cái ánh mắt như mũi kiếm đầy mùi máu tanh thì không như vậy.

-"Thật là một cái quái vật! Có phải vì thế mà Sir Michela cố gắng rời đi gấp rút như vậy?" - Ông ta nghĩ như vậy, gương mặt cố nặng ra một b·iểu t·ình "thân thiện" mở lời.

- Thật xin lỗi thưa điện hạ! Vì công việc khẩn cấp nên ngài Drago Nero đã rời đi từ sớm. Nhưng nếu là điện hạ yêu cầu thì tại hạ sẽ thông báo cho ngài hiệp sĩ ngay lập tức.

Một giọt mồ hôi lạnh khẽ lăn trên má, sau đó lẩn khuất vào bộ râu được chăm chút tỉ mỉ của người đàn ông. Matteo Luciano hy vọng đây không phải khoảng khắc cuối cùng của cuộc đời mình khi ông phải đối diện với một trong số sáu phần tử nguy hiểm bậc nhất thế giới.

- À... Không quan trọng... Đáng tiếc... A Nhi nên đi về.

Đứa trẻ rụt rè đối diện ông cất tiếng nói.

Đó là một đứa bé có dung mạo xinh xắn, trông tinh xảo như được nhào nặng bởi bàn tay thánh thần. Đôi mắt em to tròn đen láy như sao, mái tóc đen dài và bồng bềnh được để xỏa mượt như tơ lụa.

Em ấy có khí chất trông như một đứa trẻ quý tộc đến mức chiếc áo khoác tím với những hoa văn bằng chỉ vàng tuyệt đẹp, đang choàng lên em ấy cũng cảm thấy thật vinh hạnh.

Cả chiếc áo sơ mi trắng xếp nếp bên trong kia, nó cũng khiến người ta ghen tỵ khi được bao bọc làn da trắng hồng căng mịn như sữa ấy.

Chưa nói đến chiếc quần ngắn màu xám trẻ em cùng đôi bốt da nâu bóng loáng kia... cuộc đời của chúng đã không còn gì nuối tiếc.

Cuối cùng, là chiếc mũ dạ nâu nâu bông bông đang chễm chệ trên cao kia—— Hắn đã vấn đỉnh Thiên Hạ!!

Em ấy trông nhút nhát, giọng run run trong khi ánh mắt loay hoay cố nhìn sang nơi khác.

Tất nhiên nếu là một đứa trẻ bình thường, vẻ buồn bả trên nét mặt đó sẽ khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm em ấy vào lòng để nâng niu an ủi.

Nhưng trong cả cái xã hội ma thuật này hoặc ít nhất là cộng đồng pháp sư Napoli, sẽ không một ai dám cả gan làm loạn thất lễ với một Campione, kẻ đã s·át h·ại cả thần linh.

Về sự đáng sợ của đứa trẻ trước mặt, Matteo có thể cho ra khẳng định chắc chắn mà không do dự. Hậu quả thành Athens bị t·hiêu r·ụi vẫn còn bày ra trước mặt cả giới huyền bí về hậu quả cho hành động ngu xuẩn khi dám chống lại thí thần giả.

Lũ tà giáo c·hết tiệt, vị thủ lĩnh thầm khinh bỉ trong lòng.

Ông nguyền rủa cái bọn ngu ngốc ấy, mặc dù chúng đã trả giá bằng mạng sống của mình. Matteo vẫn muốn tự tay đập nát hộp sọ của từng tên trong số chúng, thứ gì ở bên trong đó đã cho những kẻ ngu độn lòng can đảm lớn đến như vậy, Matteo tò mò muốn biết.

Cố điều chỉnh nét mặt, người đàn ông là đại diện của Bronze-Black Cross tại thành phố Napoli nặn ra một nụ cười nhăn nhó, khách sáo đưa ra gợi ý.

- Sớm vậy sao, thật là đáng tiếc! Nếu điện hạ có nhã hứng đi tham quan Napoli, vòng quanh Chiaia và Posillipo là lựa chọn không tồi.

-Không cần... A Nhi không quen... nên muốn về nhà.

Trong một chút, có ảo giác như người đàn ông vừa trút được gánh nặng, lẳng lặng thở ra nhẹ nhỏm.

-Tina!

-Vâng!

Đáp lại thí thần giả nhỏ tuổi đang rụt rè, nàng hầu gái nãy giờ im lặng ở một bên bước lên, đặt lên chiếc bàn trà một gói đồ được bao bọc kỹ lưỡng, còn không quên dặn dò.

-Hãy chuyển vật này cho tiểu thư trước giờ cơm trưa, Arthur điện hạ sẽ rất cảm kích nếu hoàn thành tốt.



-"Nhà ngươi đang dạy ta làm việc sao?" - Ông ta bực bội nghĩ.

Cử chỉ cô hầu rất đúng mực, giọng nói cũng cảm giác rất nhẹ nhàng. Nhưng lời nói kèm theo thái độ lạnh nhạt như kẻ bề trên của cô ta, làm tâm trạng Matteo nhói nhói như bị mảnh dằm đâm vào tay, muốn lấy ra cũng không được cảm giác khó chịu.

-... .

Cuối cùng ông vẫn nuốt xuống cảm xúc, tao nhã đám lại.

-Sẽ không phụ điện hạ kỳ vọng.

Cuối cùng sau khi tiễn đưa đôi chủ tớ ra khỏi trụ sở, trở lại văn phòng Matteo xụi lơ trong cái ôm ấp của chiếc ghế da hàng cao cấp. Ông cảm giác mình có thể giữ nguyên cái tư thế này cho đến cuối buổi chiều, tuy nhiên Matteo kháng cự cái ý nghĩ tuyệt vời đó bởi hiện tại vẫn còn rất nhiều việc cần làm.

Đầu tiên là chuyển gói đồ do vị ôn thần kia giao phó, rất dễ dàng, giao cho pháp sư cấp dưới dùng một câu thần chú [Bảo quản] rồi hệ thống tình báo của hội sẽ lo phần còn lại.

Phải nói ngày hôm nay thật xui xẻo, Matteo thà một mình sống mái với toàn bộ băng đảng ở cái Napl·es này cũng không muốn gặp lại con quái vật vô nhân đạo kia một chút nào.

Lắc đầu để đuổi đi cái hình bóng bé nhỏ của ai đó, người đàn ông như thường lệ xem xét các vấn đề cần giải quyết và tình trạng quanh khu vực 30 quận của Napoli.

Còn chưa ngồi được 20 phút, một điềm báo ập tới.

Reng~!Reng~!Reng~! - Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ, Matteo nhanh chóng nhấc máy và cáu gắt.

-Uy! Có việc gì?

Từ trong điện thoại, Matteo nhận được một thông tin khiến ông ta mặt mày tái mét, cơ tim như muốn tắt nghẽn, đại não nổ tung thông báo tin xấu.

***

-U wa~! Thật là đáng sợ! Ngài Mafia vừa nãy trừng mắt làm chị cứ tưởng mình sắp bị mang làm thịt rồi vậy! Đáng sợ! Đáng sợ! - Cristina Canalis đến bây giờ khi nói câu này vẫn còn thấy nổi hết da gà.

Nhớ lại cái bầu không khí kìm nén từ vị nhân vật bố già ban nãy, nó làm cô ngạc nhiên nhận ra bản thân can đảm đến mức cô không bị són ra váy khi đó.

-Tina, Lala sẽ nhận được sao?

Cậu chủ nhỏ của cô lên tiếng mà không quay đầu lại, từ phía sau nhìn về thân hình nhỏ bé và gầy gò ấy, có ai mà ngờ được đó là một tồn tại khiến cho cả giới ma thuật từ Đông sang Tây khi nghe danh phải kh·iếp đảm dè chừng.

Arthur Cavalieri, đó là cái tên đứa bé chỉ được nhận gần đây, nhưng nó đã được Hiền nhân hội nghị phổ cập với thế giới trong báo cáo về sự khai sinh của kẻ sát thần thứ sáu, Campione gây ra t·hảm h·ọa kinh hoàng tại Athen, [Viêm Ngục Hoàng Tử].

-Đương nhiên rồi, nếu bọn họ không muốn ngay trung tâm Napoli bị cậu chủ cho tổ chức "lửa trại" mà nói~ thì chắc chắn phải biết điều mà làm việc thôi. Hì! Hì!

Ánh mắt của đứa trẻ xìu xuống khi nghe vậy, đáp lại cô hầu với vẻ đượm buồn.

-A Nhi sẽ không làm thế, Lala sẽ buồn.

Chú ý cảm xúc của đứa trẻ, nàng hầu gái đưa bàn tay nâng niu sau gáy em ấy với ánh nhìn trìu mến. Cảm giác bồng bềnh và suông mượt từ mái tóc dài đen nhánh làm Cristina thỏa mãn, thầm cảm thấy không uổng công mấy tháng nay cô chăm chút chúng với phương pháp bí truyền, xem ra là thật hiệu quả.

-Được rồi! Được rồi! Cứ ủ rủ ở đây chẳng có ích gì, chi bằng ta mau về nhà chờ tiểu thư liên lạc lại. Chắn chắn món điểm tâm do NGÀI~ Arthur tâm huyết làm ra sẽ được tiểu thư gửi lời khen gợi.

-Thật là... không cần gọi A Nhi là "ngài".

-Tại sao nha? Cậu chủ không thích được người kính xưng sao? Nhưng không có cách nào, cậu Arthur bây giờ là toàn châu Âu—— à không, là trên thế giới người cao quý nhất!!

-Lala cùng Tina, thì không cần, nghe thật xa lạ.



-Thôi được rồi~ như cậu chủ mong muốn.

Cả hai từ từ dạo bước trên con đường đại lộ Viale della Costituzione, trung tâm quận tài chính Napoli.

Con đường này sẽ dẫn ta đến nhà ga trung tâm Napoli Centrale, nó rất thông thoáng, rộng rãi và xung quanh là những mảng xanh được chăm chút tỉ mỉ. Một hàng dài lá cây xanh ngát trải dài nổi bật giữa những màu xanh biếc của kính thủy tinh, màu xám của các toà trọc trời, màu nâu đỏ của gạch lát và ánh nắng vàng rực rỡ.

Thật ấn tượng khi nơi đây lại là nơi tập trung toàn bộ lĩnh vực tài chính và thương mại của toàn khu đô thị, với những toàn nhà chọc trời mọc lên chung quanh cùng lượng người đông đúc di chuyển không ngừng. Tuy nhiên, bầu không khí sinh hoạt tại đây cho người ta cảm giác chậm rãi đến lạ.

Có thể để lại ấn tượng như này, một phần có thể là do con đường được xây dựng quá rộng lớn, hơn hết đây còn là khu vực cấm xe cộ và các phương tiện cơ giới. Chính vì thế đây là nơi người đi bộ có thể thoải mái đi lại, tham quan và hưởng thụ bầu không khí trong lành.

Ngoài ra thì tổng thể bố cục, cảnh quan chung quanh đại lộ cũng được sắp đặt gọn gàng và tỉ mỉ, nói nó giống như một tác phẩm nghệ thuật cũng không quá chút nào.

Như vậy phải chăng người đã thiết kế nơi đây là một nghệ nhân?

Đáp án là—— Đúng vậy! Bởi lẽ không chỉ đại lộ này mà cả Quận trung tâm tài chính Napoli, đều được quy hoạch dưới bàn tay tài hoa của Tange Kenzo, kiến trúc sư người Nhật đại tài, nhân vật được vinh danh là người làm nên bộ mặt của kiến trúc thế kỉ 20.

Quay trở lại con đường đại lộ, không khí tại nơi đây? Có vẻ gì đó khác với thường ngày.

Nơi đây mỗi ngày thì người qua người lại tấp nập, họ như những lãng khách tha phương bận rộn, hối hả chìm nổi trên một dòng sông phẳng lặng mang cái tên cuộc sống. Và dòng chảy của con sông sao mà nhộn nhịp hối hả, nhưng lại thật chậm thật bình đạm. Đó là lẽ thường và sự thật hiển nhiên tại Viale della Costituzione này.

Nhưng mà— ngày hôm nay trên con sông chậm rãi ấy, nó chắc chắn đã bị gợi lên một gợn sóng nho nhỏ.

Theo những ánh mắt người đi đường ngoái nhìn lại, có hai tồn tại đang di chuyển quá mức nổi bật như đang nói "chúng tôi ở đây" khai mào trí tò mò cùng sức tưởng tượng của biết bao người chung quanh.

Và ở đâu đó quanh đây, bắt đầu có những tiếng xì xào.

Đại loại kèm theo như là "đẹp quá" "quý tộc" "hầu gái" "dễ thương quá đi à" các loại chủ đề được bàn tán. Có đôi khi một trong số họ chợt dừng lại, rồi lặng yên mà ngắm nhìn cặp chủ tớ, "tiểu thiếu gia" và "cô hầu gái".

Một chút một, lại từ từ có người thứ hai lạc bước. Cứ thế nối tiếp... người thứ ba, thứ tư cứ thế mà tăng lên. Tuy mỗi lần những người đó dừng lại không phải rất lâu, nhưng ẩn ẩn đã có hình thành tắc đường xu thế.

-He he~! Nhìn xem, mọi người bắt đầu nhận ra hào quanh của vị hoàng tử đáng yêu nhất thế giới này rồi~!

A Nhi đã nghe được, cậu bé đỏ mặt ngượng ngùm, mím môi cúi đầu với hy vọng vành áo có thể che đi gương mặt này. Sẽ thật không hay nếu mọi người gặp bất tiện vì cậu, hơn thế nữa, việc bị nhiều người nhìn chằm chằm cũng quá không thoải mái.

-Đi thôi.

Cristina bằng ánh mắt cưng chiều nhìn xem đứa bé, nó đang nỗ lực dùng đôi tay nhỏ nhắn gắng sức lôi kéo bàn tay cô, trong khi cố nén xấu hổ đi ra dòng người.

-"Thật dễ thương~!... A~ ta được chữa lành..."- Có lẽ đó không chỉ là cảm nhận của nàng hầu gái, đám đông mọi người tất cả đều chăm chú vào thân ảnh bé nhỏ đó trong khi trên gương mặt đã vô thức nở nụ cười.

Bất chợt!

Vù——ùu—ù!!

Một cơn gió lớn bỗng từ đâu ập tới khiến đám đông bị dạt ra. Nó mạnh đến mức Cristina phải dùng cánh tay còn lại chặn váy, ngăn không cho nó bị tốc lên.

Cơn gió lạ đến thật bất ngờ và thổi mạnh không hợp lẽ thường, thế nên cô gái trẻ đã nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng.

-Thơm quá! Khịt—khịt!

Bị bất ngờ ôm chặt, A Nhi thuận thế rút vào lòng Cristina. Đối mặt với nguy cơ bên ngoài, một đứa trẻ chắc chắn sẽ cảm thấy bình yên nếu được người lớn bảo vệ, cho dù nó có là siêu nhân mạnh nhất thế giới đi chăng nữa, tâm hồn vẫn là một nơi mong manh và yếu ớt. Đứa trẻ thoải mái ôm lấy cô gái, chiếc mũi nho nhỏ cảm giác được mùi hương dễ chịu bắt đầu ngửi ngửi.

Cơn gió đến nhanh đi cũng nhanh, mọi người sau đó mới bàng hoàng nhận ra điều kì lạ.



-Cậu chủ không sao chứ?

-Ưm, A Nhi không sao... A?!

Cậu bé bị bất ngờ khi đưa tay để chỉnh lại chiếc mũ, thế nhưng... nơi cậu sờ tới làm gì còn vật gì.

-Cái mũ—!! Mũ Lala tặng mất rồi—— Hư hư! - Đứa trẻ giật mình hoảng hốt.

-Nó ở trên kia.

Ai đó ở gần họ bất ngờ chỉ về một hướng thốt lên, cả hai theo hướng ấy nhìn lên. Chiếc nón bị ngọn gió cuốn bay cách mặt đấy vài trăm mét đang từ từ rơi xuống.

-Hức! Hức! Đừng rơi, dơ mất thôi.

A Nhi hoảng hốt đến chảy nước mắt, tưởng tượng món quà yêu quý của cậu sắp rơi xuống đất mà bị người dẫm đạp, trong ngực một cảm giác quặn thắt tuôn trào. Đôi chân lập tức chạy về phía đó.

Nhưng đã có người nhanh hơn cậu.

-Đừng lo, sẽ không sao đâu~.

Phốc!

Với bước chân nhịp nhàng, Cristina nhanh chóng di chuyển băng qua dòng người, chỉ một chốc để lao ra một quãng dài thẳng đến vị trí chiếc mũ dạ sắp rơi xuống. Cô cúi người trong khi ánh mắt khóa chặc món đồ trên không.

Có lẽ là ảo giác, chung quanh cô gái hơi phát sáng một chút. Cô gái nhún người, với trợ lực từ một phép [Nhảy] đơn giản, tầm mắt của cô nàng đã ngang bằng chiếc nón ở độ cao 5.35m.

Chỉ một cái vươn tay, chiếc mũ nâu đã bị cô bắt lại.

Khi Cristina đáp xuống, một khoảng lặng lan tràn chung quanh, sao đó là một tràn tung hô cùng vỗ tay.

Lốp bốp—! Lốp bốp—! Lốp bốp—! Lốp bốp—! Lốp bốp—! Lốp bốp—! Lốp bốp—!

-Wow—! Không thể tin được. Cô nàng đó nhảy còn cao hơn cả Michael Jordan.

-Sao cô ta làm được vậy nhỉ?

-Tuyệt lắm cô gái.

-Mẹ ơi con muốn lấy cô ấy làm vợ.

*Bốp!*

-Thôi ngay đi thằng nhóc.

Bỏ ngoài tai mấy lời lẽ kì lạ, Cristina vui vẻ bước đi ưu nhã uyển chuyển chạy trở về.

-Cậu chủ! Chị bắt được nó rồi, nên đừng khóc nhè nữa nha~!

Chắc chắn đứa bé sẽ xấu hổ hơn nếu cô ta cứ tuyên truyền rằng cậu khóc nhè giữa đám đông như vậy. Dù sao Cristina cũng chỉ mới chuyển hình làm hầu gái được vài tháng, cô nàng nhìn thế thôi chứ vẫn còn non kinh nghiệm lắm.

Nhưng với bản chất là phù thủy tập sự của hiệp hội ma thuật Bronze-Black Cross, cảm giác bất an từ linh cảm cùng sự dâng trào đột ngột của linh lực trong không khí làm Cristina muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức.

Ùuuu—— Ầmmm—— Vùu— vù—ùuuuu!

Như minh chứng cảm giác của cô là đúng.

Một cơn lốc ập đến như một con cự thú nuốt lấy một phần Viale della Costituzione và chủ nhân của cô.

Cristina c·hết trân trân nhìn cảnh tượng trước mắt, nét vui vẻ tinh nghịch thường ngày biến mất không còn. Thay vào đó... chính là một màu ảm đạm của sự tuyệt vọng.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.