Chap 127
Có một khoảnh khắc im lặng trên sân thượng.
Ông nội nhìn tôi không chớp mắt.
Và khoảnh khắc tôi nghĩ rằng một nụ cười dần lướt qua đôi mắt đó.
“Hahaha!”
Ông bật cười.
“Ra là vậy… hahaha!”
Đó là một tiếng cười lớn và vui vẻ đến mức ly rượu trong tay cũng rơi ra.
Tôi lặng lẽ chờ đợi cho đến khi tiếng cười của ông lắng xuống.
“Đó là món quà con đã chọn, Florentia.”
“Vâng thưa ông. Đó là quà sinh nhật dành cho tuổi trưởng thành nên cháu rất cần thứ gì đó tốt đẹp, ông ạ.”
“Ui cha…”
Ông nội lẩm bẩm, xoa xoa bộ râu đã được cắt tỉa.
“Đó là quyền lực mà bất cứ ai trong dòng dõi của ta đều có. Dù con có không đòi làm quà sinh nhật thì nó cũng đã của con rồi.”
Tôi lắc đầu kiên quyết với ông tôi.
Tôi đã có một tuổi thơ giống Lombardy hơn bất kỳ ai kể từ khi tôi quay lại.
Vì vậy, cũng như kiếp trước, tôi rơi vào hoàn cảnh bị chỉ trích vì có một người mẹ không rõ lai lịch.
Nhưng đó không phải là tất cả những gì tôi phải trải qua.
“Điều con muốn trong ngày sinh nhật của mình không chỉ là thực thi quyền lực mà còn là sự ủng hộ của ông đối với con”.
“Tại sao con nghĩ con cần sự hỗ trợ của ta?”
“Tất nhiên, con hoàn toàn có đủ tư cách để thực thi quyền lực của mình. Con đã trưởng thành rồi, cháu gái của ông, và con khá thông minh.”
Ông tôi cười như thể ông đồng ý với tôi.
“Nhưng đồng thời, con cũng là con gái. Con vừa mới trở thành người lớn. Con nhận thức rõ những trở ngại trên con đường của mình, ông ạ.”
Tôi nhìn thẳng vào ông tôi.
“Nếu con thực thi quyền lực của mình và chạm vào doanh nghiệp, sẽ có sự phản đối.”
Đó chính xác là cách Viese sẽ làm.
Cho đến nay, ông chỉ coi Shananet là đối thủ của mình và đang tiếp thêm sức mạnh của mình bên ngoài Lombardy, nhưng ông sẽ cố gắng làm khó vì sợ rằng ngay cả cháu gái nhỏ của mình cũng sẽ nổi bật.
“Chỉ một lần thôi, xin hãy ủng hộ con. Con không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào khác.”
Tôi đã sẵn sàng rồi.
Một nụ cười kỳ lạ nở trên khuôn mặt ông tôi, người đang im lặng lắng nghe tôi nói.
“Được rồi, ta sẽ làm như con nói. Con muốn nó như một món quà sinh nhật. Ta sẽ phải trả công cho việc đó.”
Tình yêu thương của ông nội dành cho tôi dường như hơn ngày thường rất nhiều lần.
“Khi nào con sẽ được nhận quà sinh nhật?”
“Sớm.”
“Sớm?”
“Ừ, rất sớm.”
Chắc hẳn tôi đã nhận được lời hứa của ông nội.
Vừa đúng lúc, không cần phải chờ đợi nữa.
Ông nội mỉm cười với tôi và nói.
“Ta sẽ rất mong chờ nó.”
* * *
Ngồi một góc phòng tránh đi những người ăn mặc chỉnh tề.
Ở đó,không ồn ào với âm nhạc và đủ loại tiếng động, Gallahan ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sofa êm ái, chìm đắm trong suy nghĩ.
Con trai thứ ba của gia đình Lombardy, đồng thời là chủ sở hữu Cửa hàng quần áo Gallahan trải rộng khắp Đế quốc.
Anh ta là một người có khả năng thay đổi tuyệt vời, không phải lúc nào anh cũng lọt vào tầm mắt của các quý tộc đang liếc nhìn.
Đó là khuôn mặt của một Gallahan kiệt xuất, đang chìm đắm trong suy nghĩ với đôi chân dài buông thõng.
“Ha.a.”
Đó là lúc Gallahan chớp mắt chậm rãi và thở dài.
“Ngài đang có mối lo ngại nào sao?”
“Ồ, Clerivan!”
Vẻ mặt của Gallahan rạng rỡ hơn khi có sự xuất hiện của Clerivan, người đang nói chuyện nhẹ nhàng.
“Hôm nay là tiệc sinh nhật của Quý cô Florentia, và ngài Gallahan trông không được khỏe.”
“Ồ, vậy à… Clerivan nói đúng. Tôi nên dừng suy nghĩ về chuyện đó và tận hưởng sinh nhật của Tia.”
Gallahan gãi má, lúng túng.
Nhìn vào bóng dáng đó, Clerivan lắc đầu khi lại gần Gallahan.
“Chúng ta nên chia sẻ mối lo lắng của mình thay vì trì hoãn. Nếu ngài nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi sẽ cùng ngài suy nghĩ về điều đó ”.
“Ahh…”
Gallahan mâu thuẫn.
Anh ấy chắc chắn rằng sẽ có câu trả lời nếu anh ấy có thể bày tỏ về vấn đề đó với Clerivan..
Nhưng anh không thể làm phiền anh ta, người đang bận điều hành công việc kinh doanh của Pellet.
“Không sao đâu, Clerivan. Tôi sẽ tự mình giải quyết…”
“Bây giờ, ngài không cần sự giúp đỡ của tôi nữa sao?”
“Không đời nào!”
Gallahan nảy lên và bắt tay anh ta.
“Nhưng tôi chắc chắn rằng ngài đang bận rộn với công việc kinh doanh của Pellet và tôi quá xấu hổ khi đặt thêm gánh nặng cho cậu khi đang giúp đỡ Tia.”
“Đừng nói thế.”
Clerivan trầm giọng nói.
“Ông không chỉ là cha của Quý cô Florentia. Mà còn là đối tác từng thành lập cửa hàng quần áo Gallahan ”.
“Ngài Clerivan…”
“Ngài đã là một người đặc biệt mà đối với tôi đã xem như một gia đình. Nhưng nếu nói như vậy, tôi khá thất vọng.”
“…Cảm ơn cậu đã nói điều đó.”
Gallahan bất lực cười.
“Bây giờ hãy nói cho tôi biết ngài đang lo lắng về điều gì.”
Clerivan nói một cách thoải mái, giơ một chân lên và bắt chéo chân.
“Đây không phải là về Cửa hàng quần áo Gallahan. Cửa hàng quần áo vẫn đủ ổn định khi không có tôi. Chỉ là lãnh địa Chesire…”
“Ý bạn là vùng đất phía Nam được ban khi nhận Huân chương Lập quốc. Tôi biết, gần đây ngài đã đến lãnh địa Chesire rất nhiều.”
“Ừ, đó là một nơi thư thái và bình yên, như dì đã nói. Nhưng…”
Nét đăm chiêu lại xuất hiện trên gương mặt Gallahan.
“Thật khó để tài trợ cho lãnh địa Chesire, vì lần đầu tôi được trao toàn quyền quyết định một thứ gì đó.”
“Có lẽ vì công việc ở Cửa hàng quần áo Gallahan nên tôi đã không chú ý trong một thời gian dài kể cả sau khi được trao lãnh địa, nên tài chính ở Chesire rất khó khăn.”
“Ngài muốn như nào?”
“Oh, tất nhiên là người dân không bị đói, chỉ vậy thôi.”
Chesire không phải là một lãnh thổ nhỏ với dân số hàng chục nghìn người.
Nói cách khác, cuộc sống của hàng chục nghìn người hiện giờ phụ thuộc vào Gallahan.
Và đối với Gallahan, người gần đây đã bắt đầu trông coi Chesire, gánh nặng đã vượt quá giới hạn.
“Năm nào việc trồng trọt cũng tốt. Họ có lương thực để ăn. Tuy nhiên, trong những năm nạn đói, hàng trăm đã người chết. Đó là kết quả của việc toàn bộ lãnh địa chỉ dành riêng cho việc trồng trọt.”
“Một cách thực tế. Không có gì lạ khi người dân thường đổ về sống ở Dế quốc.”
Clerivan lạnh lùng nói.
“Tôi biết. Nhưng……..”
Có những nếp nhăn sâu trên trán của Gallahan.
“Tôi đã chứng kiếncha tôi điều hành Lombardy suốt cuộc đời mình. Mặc dù Chesire không thể phát triển lớn mạnh như Lombardy. Nhưng ít nhất cũng có một cách khác để những người quan tâm kiếm được lợi nhuận ổn định. Giống như những công dân của Lombardy.”
“…Nhiều tham vọng đó chứ.”
Nghe Clerivan nói, Gallahan bật cười chua chát.
“Haha. Tôi hơi giống thế một chút.”
“Nhưng bây giờ ngài đang chịu trách nhiệm về lãnh địa, nỗi lo lắng cũng phải.”
“Đó, cảm ơn ngài. Tôi không thể tin được mình lại nhận được lời khen như vậy từ ngài Clerivan.”
“Ha…Tôi nghĩ tôi là một kẻ máu lạnh, không nói nổi một lời tử tế.”
Nhưng Gallahan cười ngượng nghịu và tránh trả lời.
Clerivan nhìn Gallahan như vậy có chút không vui nói.
“Có một tài nguyên nữa trên lãnh địa Chesire ngoài vùng đồng bằng rộng lớn để trồng trọt.”
“Nó là gì…”
“Một con sông. Không phải lãnh địa Chesire nằm cạnh đáy sông Nocta vĩ đại sao?”
“Ồ?…”
“Và một đoạn nữa là xuôi dòng sông Nocta.”
“Vượt qua sông Elby là đến lãnh thổ Luman phía Đông!”
“Chính là nó.”
Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt Clerivan.
“Cuối cùng, đó là điểm giao thông đường bộ chính giữa miền Trung và miền Nam. Dường như có rất nhiều tiềm năng làm điểm khởi đầu cho tuyến đường buôn bán đường thủy để vượt qua địa hình đồi núi hiểm trở ở phía Đông.”
“Đúng như mong đợi của tôi, Clerivan!”
Trước sự cổ vũ của Gallahan, Clerivan nhún vai ngắn gọn.
Nó có nghĩa là, ‘Không có gì sao?’
Sau đó, cặp sinh đôi của Shananet tham gia cùng hai người.
“Tại sao cô ấy lại tới đây?”
“Hôm nay đông người vậy nên cô ấy tới đây để khoe khoang?!.”
“Ý con là gì, Gillliu, Mayron?”
Cặp sinh đôi trao đổi ánh mắt và trả lời câu hỏi của Gallahan.
“Hoàng hậu… Cô ấy lại gây chiến với Tia.”
“Để giết chết tinh thần của Tia mỗi khi cô ấy chạm mặt con bé trong bữa tiệc.”
“Tại sao cứ làm vậy khi cô ấy chưa bao giờ thành công?”
“Và mẹ cũng vậy. Mẹ không tham dự bữa tiệc vì bị Hoàng hậu làm phiền.”
“Haiz….ghét thật đấy.”
Nước da của Gallahan tối sầm lại khi nghe cặp sinh đôi nói chuyện.
Đứng bật dậy.
“Có lẽ đây là lúc cần tôi đi…”
“Cô ấy sẽ ổn.”
Clerivan nói, can ngăn Gallahan như vậy.
“Đừng lo lắng quá.”
Thay vào đó, tốt hơn là nên lo lắng về việc Hoàng hậu đã cãi nhau với Florentia.
Clerivan nghĩ vậy và nuốt tiếng cười.
“Quý cô Florentia là một người khôn ngoan và thông minh nên sẽ vượt qua tốt đẹp.”
“Cô ấy sẽ.”
Gallahan lại ngồi xuống, gật đầu trước lời nói của Clerivan.
Không được bao lâu.
Gallahan lại nhảy ra khỏi chỗ ngồi, thấp thỏm không yên.
“Tôi không thể.”
“Ngài Gallahan.”
“Tôi sẽ đi kiểm tra Tia và quay lại sau.”
“Tia ổn.”
Thêm một giọng nói nữa khiến Gallahan ngừng lại lại.
Chính Perez là người đã bị Lulak tước đoạt thời gian ở bên Tia.
“…Nhị Hoàng tử điện hạ?”
Gallahan, người chỉ nhớ về thời thơ ấu của Perez, nghi ngờ hỏi.
“Đã lâu không gặp, Lãnh chúa Gallahan Lombardy.”
“Tôi, tôi không nhận ra cậu.”
Gallahan lắp bắp ngạc nhiên.
Sự thay đổi của Perez thật đáng ngạc nhiên.
“Tôi đang trên đường trở về sau cuộc gặp với Tia. Tia hiện tại đang cùng gia chủ nói chuyện, ngươi không cần quá lo lắng.”
“Đúng vậy không…”
Nước da của Gallahan vốn tối sầm vì lo lắng cho con gái giờ đã trở nên sáng sủa hơn.
Trong khi đó, đứng cạnh Gallahan, Clerivan mở to mắt và không thể rời mắt khỏi Perez.
Anh biết Florentia và Perez thường xuyên trao đổi thư từ.
Nhờ vậy mà anh thường được nghe từ Florentia về Nhị Hoàng tử.
Nhưng tin tức chủ yếu chỉ là ‘ thân với ai’ hay ‘ đạt hạng nhất trong bài kiểm tra nào’ hoặc những thứ tương tự.
Thời gian trôi qua, chứng kiến Florentia lớn lên, Perez trong đầu anh chỉ là một đứa trẻ đã đến học viện.
Nhưng Perez, người xuất hiện sáu năm sau, đã nằm ngoài sức tưởng tượng.
‘Nó vượt quá mong đợi của tôi.’ Clerivan nghĩ vậy và nhìn Perez.
Bây giờ anh ấy đang nói chuyện nhẹ nhàng với Gallahan, nhưng nếu người đó nhìn chằm chằm vào tôi với thái độ thù địch, thì…
Hừm.
Clervan bất giác cau mày.
Từ những gì anh đã trải qua, Lulak là người duy nhất có sức mạnh như vậy.
Mặc dù đã đối đầu với Hoàng đế Jovanes vài lần trong các bữa tiệc của Hoàng gia nhưng ông không có sức ảnh hưởng mạnh mẽ như Perez.
Lúc đó anh đã nghĩ như vậy.
Đôi mắt đỏ của Perez và Clerivan gặp nhau.
“Bạn đây rồi.”
Và trong đó, Clerivan có thể đọc được một số cảm xúc lướt qua rất nhanh.
“Lãnh chúa Clerivan Pellet, chủ sở hữu của Tập đoàn Pellet.”
Đó là một sự cảnh giác khó hiểu xen lẫn một chút tò mò.
#h