Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Chương 17: Căn nhà lạ kỳ



Sau khi cơm nước xong xuôi, cô vẫn tò mò mà lần theo địa chỉ ban nãy. Trong đầu cô là một vạn câu hỏi quẩn quanh. Người con gái kia là ai, sao lại muốn lừa cô. Hơn nữa tại sao cô ấy lại chết thảm thương như vậy? Hiện tại cô có chiếc vòng của anh bảo vệ nên cũng không sợ gì nữa. Nếu như đã gặp, chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc. Cô dựa theo trí nhớ mà sang khu bên dò hỏi. Mọi người trong khu đó đều kiêng dè chỉ tay về một hướng. Có người còn khó hiểu hỏi cô tới đó làm gì? Cô là người nhà của con bé đó sao? Cô cũng chỉ dám trả lời có chút chuyện cần đến đó. Có người tốt bụng dẫn cô đến tận nơi, vừa tới nơi, người này liền lo lắng:

- Tôi chỉ giúp cô đi tới đây được thôi. Căn nhà đó đáng sợ lắm. Là tôi, dù có chuyện gì thì tôi cũng không dám đến đó đâu.

Người đó còn khuyên cô quay về. Nhưng cô khăng khăng muốn vào căn nhà đó. Người kia cũng chỉ đành bất lực rời đi, không quên dặn dò cô hãy cẩn thận, trong nhà đó có thứ không sạch sẽ. Cô cảm ơn người ta xong thì một mình bước qua cổng lớn của ngôi nhà. Xung quanh là một đống đổ nát hoang tàn, chỉ còn gian nhà chính là còn nguyên vẹn. Cây cỏ mọc cao gần đầu người chứng tỏ nơi đây đã lâu không có người ở. Cô cẩn thận đi vào bên trong căn nhà. Mùi âm khí ở đây rất mạnh mẽ. Vừa bước vào sân, cô lại rơi vào ảo ảnh. Bầu trời trở nên tối sầm, gió rít lên từng hồi làm những bụi cỏ cao đổ rạp. Căn nhà bấy giờ lại sáng đèn, nhưng ánh đèn không chiếu từ chiếc đèn sợi đốt nữa mà là từ chiếc bàn thờ trong nhà. Ánh nến hiu hắt lại càng làm cho khung cảnh trở nên ma mị. Cô thấy có người trong căn nhà đó. Là một đôi vợ chồng trung niên. Họ đang nói gì đó với nhau khá gay gắt. Người vợ ôm mặt khóc, người chồng đập mạnh tay xuống bàn rồi thở dài. Ông ho khụ khụ mấy tiếng trông rất khó nhọc. Một cô bé chạy đến vuốt lưng người đàn ông. Còn đưa cho ông một cốc nước, ngượi vợ vẫn khóc nức nở mà ôm cô bé vào trong lòng. Cô chớp mắt, trước mắt bây giờ không phải đôi vợ chồng kia đang cãi cọ. Mà người chồng đang ôm lấy một di ảnh, ông nhẹ nhàng lau tấm ảnh sau đó đặt lên bàn thờ. Trong di ảnh là một cô gái trẻ, chạc tầm hai ba tuổi. Mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú toát ra từ tấm ảnh đó. Bây giờ, xuất hiện thêm một bóng trắng đứng sau, cái bóng ấy không ngừng vái lạy, chắp tay về phía người đàn ông. Cô chăm chú quan sát nhưng khi chớp mắt một lần nữa, cảnh lại thay đổi. Hình ảnh người vợ ôm đầu bị một đám người đứng vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, họ còn sơn lên tường nhà dòng chữ: " Mạc Di là một con đi*m" sau đó liền cười cợt, tự hào về " tác phẩm " của mình. Người chồng lúc này vác dao đuổi đánh, doạ đám người kia chạy mất. Ông lấy hai tay cào vào vết sơn như muốn xoá đi chúng, cào cho tới khi mười đầu ngón tay ông bật máu. Máu làm che đi cái tên " Mạc Di". Bị kích thích quá mức, ông lại khuỵ xuống ho dữ dội. Người vợ thấy vậy liền đến dìu chồng vào nhà. Cái bóng trắng âm thầm quan sát bọn họ. Nó tìm từng người để trả thù, những người tới ngôi nhà này vào ngày hôm đó đều chết rất thê thảm. Kẻ bị chặt đầu, kẻ bị rút móng tay, còn có kẻ bị treo lơ lửng bằng một sợi dây thừng cho tới khi tắt thở.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.