Kiếp Sau Chúng Ta Trùng Phùng

Chương 23: Đến Bắc Hải



Người phụ nữ trung niên ngồi xuống bên đường, lấy trong túi ra một chai nước. Bà uống một hơi rồi đưa cho cô, ý muốn mời cô nước. Cô lễ phép cảm ơn rồi từ chối uống nước của bà. Từ sau lần bị lừa xuống quỷ môn quan thì cô đã cảnh giác hơn với người lạ. Người phụ nữ nói tiếp:

- Tôi là Châm, bạn của cái Bé. Năm nhà cái Bé xảy ra chuyện, chúng tôi mới chỉ có 8 tuổi...

Bà để chai nước xuống thở dài:

Thấm thoắt đã bốn mấy năm trôi qua rồi...Cái Bé...là ai thế ạ?Bà dừng lại, nhìn cô. Như hiểu ra chuyện gì:

- À...cái Bé là tên ở nhà của Mạc Kỷ, Mạc Kỷ là em của Mạc Di. Hai gia đình kết thân từ trước nên tôi thân với cái

Bé lăm. Vì Mạc Kỷ nhỏ con nên tôi gọi cô ấy là cái Bé.

- Từ ngày gia đình cái Bé chuyển đi, cái bản này xảy ra bao nhiêu là chuyện. Rồi, một trận dịch bệnh nhiều gia đình bán xứ mà đi, gia đình tôi cũng mất trong đại dịch ấy. Tôi may mắn sống sót, cố ở lại cái bản này lo hương khói cho các cụ...

Cô nhớ lại, đúng là người cha của Mạc Di có gọi một cô bé là Kỷ Kỷ. Vậy là gia đình của Mạc Di theo như lời của bà

Châm thì họ đang ở Bắc Hải, cách đây năm ngày đi đường. Cô hỏi bà Châm về vụ án năm đó, bà kể tiếp:

-. Gia đình cái Bé trong kí ức của tôi là một gia đình hòa thuận. Nhưng khổ nỗi nhà có hai cô con gái, cha của cái

Bé luôn mong muốn có một cậu con trai nối dõi nên mời nhiều thầy lang về giúp lắm. Trong số các thầy lang ấy có thầy tên là Hung. Thầy Hung đến chữa bệnh không lâu thì lộ ra tin đồn chị Mạc Di quyến rũ thầy Hung, chị

Mạc Di không chịu được điều tiếng của dân làng mới quyết định tự tử... Không lâu sau cha của cái Bé cũng mất vì bệnh. Cái Bé cùng mẹ cô ấy đi biệt xứ, trước khi đi cô ấy gặp tôi lần cuối, nói sẽ cùng mẹ đến Bắc Hải. Vậy mà bao năm nay tôi không thể đi thăm cô ấy...



Nói rồi mắt người phụ nữ trung niên đỏ hoe, bà ngước nhìn lên An Nhi, giọng run run:

- Tôi không tin chị Mạc Di làm ra loại chuyện đó... Chị ấy đối với chúng tôi rất tốt, tới mức tôi từng ngưỡng mộ cái

Bé có một người chị như chị ấy...

Cô đưa cho người phụ nữ một chiếc khăn giấy, để bà lau đi những giọt nước mắt của mình. Người phụ nữ bình ổn tâm trạng xong liền nói với cô:

- Nếu cô có gặp cái Bé, làm ơn hãy gửi lời xin lỗi của tôi tới cô ấy được không.

Cô gật đầu, cảm ơn người phụ nữ vì những mẩu chuyện bà kể. Đối với cô, đó có thể là những manh mối để cô giúp oan hồn của Mạc Di được siêu thoát. Hơn nữa, cũng là giúp anh, giúp anh hoàn thành công việc sớm hơn, sớm về bên cô. Nghĩ tới đó, cô quay trở về nhà, xin phép mẹ chồng cô rồi kiên định đến Bắc Hải.

Bắc Hải cách chỗ của cô năm ngày đi đường, trong năm ngày này cô không thấy anh. Tối đến, cô và cả đoàn xe dừng nghỉ tại trạm. Năm ngày trôi qua, cô đã đến Bắc Hải. Nhưng việc tìm người ở một thành phố rộng lớn như

Bắc Hải giống như việc mò kim đáy bể vậy. Tuy vậy, cô vẫn cố gắng tìm kiếm theo địa chỉ mà người phụ nữ tên

Châm kia chia sẻ. Trước lúc tạm biệt bà Châm, vì muốn giúp cô tìm thấy bạn mình nhanh hơn, bà ấy đã cho cô xem vài bức thư bà Kỷ gửi cho bà. Bà Châm nói sau một hai bức thư kia, hai người mất liên lạc, bà không còn nhận được bất kỳ lá thư nào của Mặc Kỷ nữa.

Cô tìm theo địa chỉ mà bức thư đề cập. Khi cô đến nơi, đúng là có một căn nhà nhỏ xíu đã sờn cũ từ lâu. Cô cất tiếng gọi, bên trong phát ra âm thanh của một người phụ nữ. Cô xin phép được gặp bà Mặc Kỷ, nghe thấy cái tên này, người trong nhà đi ra. Là một người phụ nữ trung niên trạc tuổi bà Châm nhưng đầu đã xuất hiện tóc trắng, khuôn mặt cũng nhiều nếp nhăn hơn. Cô liền hỏi:

Cho hỏi, đây có phải nhà của bà Mặc Kỷ không ạ?Là tôi - người phụ nữ đáp.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.