Cái bóng đen ấy càn lúc càng tiến lại gần hơn. Cô sợ cô gái trước mặt sẽ đưa Ưng Khanh đi mất. Cô ôm chặt lấy cậu ta, mắt nhắm, miệng không ngừng niệm chú. Cô niệm thần chú mà cô đã học được từ một người lớn tuổi trong xóm cô ngày trước. Bỗng, một thân hình cao lớn đứng trước mặt cô, chắn ngang cô với bóng đen của Bích Ngọc. Bích Ngọc liền sợ hãi mà biến mất. Cô mở mắt ra. Anh cúi xuống búng trán cô một cái. Cô khẽ kêu lên rồi xoa trán:
- Ưng Khải à, sao anh lại đánh em?
Chồng cô nhìn cô hồi lâu, cúi mặt xuống gần mặt cô:
- Em có biết em đang niệm cái gì không? Đấy không phải chú cầu bình an mà là lời nguyện hiến thân xác cho quỷ dữ, em học cái đó ở đâu vậy? Nếu không phải anh tới kịp, không biết có còn được gặp em không hay gặp phải quỷ phương nào rồi.
Cô đơ ra một lúc, nhưng chú đó là một người lớn tuổi ở xóm cô ngày trước dạy cô mà, sao lại thành lời nguyện rồi? Còn chưa đợi cô định thần lại:
- Ôm đủ chưa?
Anh hỏi cộc lốc, cảm thấy khó chịu khi cô ôm người con trai khác, cho dù đó có là em họ anh đi nữa. Cô đặt Ưng Khanh nằm xuống thảm cỏ, có Ưng Khải ở đây rồi, cô không sợ cái bóng đen nào nữa hết.
- Mọi người đang lo lắng cho Ưng Khanh nhiều lắm, anh đứng coi em họ anh nhé. Em chạy về báo Ưng Khanh an toàn rồi.
1 câu Ưng Khanh, 2 câu Ưng Khanh, anh ho mạnh một tiếng. Cô dừng lại, quay lại nhìn anh. Cô bất chợt chạy tới ôm lấy anh, kiễng chân lên mà hôn vào má anh:
- Cảm... cảm ơn anh đã bảo vệ em.
Cô đỏ bừng mặt chạy đi gọi người, anh đứng ngây ra một lúc. Cảm giác môi cô chạm má anh vẫn còn đọng lại. Anh bất giác cười, ngồi xuống vỗ vai em họ anh:
- Nhờ chú cả đấy
Em họ anh vẫn bất động nằm im trên cỏ. Một lúc sau, người nhà cũng đã tới. Mọi người đưa Ưng Khanh trở lại nhà chồng cô, tình trạng Ưng Khanh như vậy cũng không có ai muốn đưa cậu ấy về nhà nữa, để cậu ấy nghỉ ngơi ở đây tốt hơn.
Tối đến, mẹ chồng cô bảo cô đưa bữa tối vào phòng cho Ưng Khanh. Cô vừa mở cử bước vào, lại là bóng đen của Bích Ngọc. Nó bay lơ lửng bên giường của Ưng Khanh. Cô sợ cô ta sẽ lại dụ Ưng Khanh đi tự tử, vội buông bát đũa chạy tới. Bỗng, có một bàn tay giữ cô lại, cô quay lại thì liền thấy chồng cô. Anh lắc đầu, ý muốn cô đừng quấy rầy hai người. Bích Ngọc bên kia đặt tay lên ngực Ưng Khanh thổn thức, tay thoa lên khuôn mặt anh tú của Ưng Khanh:
- Khanh Khanh à... Khanh Khanh, em hết thời gian rồi, em không thể ở cạnh anh được nữa, hãy quên em đi nhé.
Nói rồi Bích Ngọc cúi xuống hôn lên môi Ưng Khanh, nước mắt nhỏ xuống khiến đôi mắt đang nhắm của Ưng Khanh khẽ động. Cô bị Ưng Khải lấy tay che lấy hai mắt rồi anh đưa cô ra ngoài, khẽ đóng cửa lại. Cô chỉ loáng thấy cảnh hôn môi đã ngượng đỏ cả mặt. Anh thấy cô như vậy liền xoa đầu cô:
- Ngoan, chút nữa anh giải thích cho em
Cô ngoan ngoãn gật đầu, cô và anh ngồi đợi trong phòng của hai người. Không còn kiêng rè gì nữa, cô ngồi gọn vào trong lòng anh, vòng tay anh ôm lấy cô từ sau. Cơ thể anh lạnh quá, ngực cũng không có nhịp tim. Cô mơ màng, ước gì anh vẫn còn sống. Dù bây giờ cô vẫn nói chuyện và chạm được vào anh, nhưng cô muốn cảm nhận nguồn hơi ấm từ cơ thể của anh kia. Anh biết cô đang nghĩ gì, anh chỉ im lặng mà ôm lấy cô chờ đợi. Một lúc sau, cánh cửa phòng tự mở, Bích Ngọc bước vào, cô nhỏ giọng nói với Ưng Khải: