Nhân lúc đội trưởng Vương Thạch không chú ý, Lục Trầm nhanh chóng sao chép lại đoạn video giám sát.
Người bạn mà anh nhắc đến là một hacker đẳng cấp thế giới, đủ khả năng khôi phục đoạn video bị xóa.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, không chút sơ hở.
Sau khi lấy được video, Lục Trầm lập tức gửi cho bạn mình.
“Vãn Vãn, chờ thêm một chút nữa thôi, rất nhanh chúng ta sẽ có chứng cứ.”
Dư Vãn khẽ cười tinh nghịch, khoanh tay trước ngực:
"Không, chậm nhất là chiều mai, chúng ta sẽ có chứng cứ.”
Lục Trầm ngẩn người, sau khi nghe kế hoạch của Dư Vãn, anh chau mày.
“Lý Gia Kỵ là một con cáo già. Nếu tới khách sạn mà phát hiện điều gì bất thường, e rằng hắn sẽ không mắc bẫy."
Dư Vãn khoanh tay sau lưng, bình thản đáp:
"Nhưng khách sạn là do hắn đặt, chắc chẳn hẳn sẽ mất cảnh giác."
“Hơn nữa, Lý Như không phải người đầu tiên hắn tìm cách lạm dụng. Với kinh nghiệm dày dặn của mình, khi đối mặt với một nữ diễn viên vô danh, hắn sẽ càng thêm tự tin và coi thường.”
Lục Trầm đã hiểu ra, mỉm cười nói:
“Được rồi, Vãn Vãn suy nghĩ còn chu đáo hơn anh."
Dư Vãn thở dài, tựa đầu vào vai Lục Trầm, khẽ nói:
"Lần này không chỉ để giúp Lý Như, mà còn để bảo vệ những người đã bị tổn thương nhưng không thể lên tiếng."