Nó rất thích ba mình. Ba nhất định sẽ không từ chối nó.
“Đại Đầu, ai cho phép con vào đây? Mau về ổ ngủ đi.” Sắc mặt Lục Trầm trầm xuống.
Anh bước tới bên cạnh Đại Đầu, định bế nó ra ngoài.
Nhưng Đại Đầu nhất quyết không chịu.
Chó vốn thích quấn người, huống chi đây lại là một chú chó nhỏ. Nó ngẩng đầu, sủa lên hai tiếng đầy phản đối.
“Không được.” Lục Trầm vẫn không mảy may lay động.
Những ngày qua anh không có chút thời gian tận hưởng thế giới hai người. Dù tối nay anh không định làm gì, chỉ muốn ôm cô ngủ, nhưng bỗng dưng có thêm một chú chó, là sao chứ?
Đại Đầu càng sủa thảm thiết, âm thanh như xé lòng.
Trái tim Dư Vãn mềm nhũn, cũng bước xuống giường, đứng cạnh Lục Trầm.
“A Lục, Đại Đầu chỉ là một chú Samoyed, nó hiểu được gì chứ? Nó muốn ngủ cùng chúng ta như vậy, hãy để nó lại đây. Cùng lắm là mang ổ của nó vào phòng.”
“Gâu gâu!” Đại Đầu vui mừng sủa thêm hai tiếng, lè lưỡi l.i.ế.m mặt Dư Vãn, lại cố chui đầu vào cọ cô.
Nhưng Lục Trầm đứng chắn giữa, khiến nó không thể chạm tới cô.
“Được rồi, nhưng Đại Đầu chỉ được ngủ dưới đất.” Cuối cùng Lục Trầm nhượng bộ.
Anh ra ngoài lấy ổ của Đại Đầu vào, đặt cạnh giường, sau đó đơn giản rửa mặt rồi lên giường ôm Dư Vãn ngủ.
Đến nửa đêm, Lục Trầm bỗng cảm thấy trong lòng mình có gì đó mềm mềm, lông xù.
Mở mắt nhìn, anh lờ mờ thấy một cái đầu chó.
Anh khẽ vỗ vào m.ô.n.g Đại Đầu, hạ giọng: “Đại Đầu, xuống mau, về ổ ngủ đi.”
Đại Đầu mở mắt, nhìn anh, ậm ừ mấy tiếng, rồi quay lưng tiếp tục ngủ.
Lục Trầm vừa bực, vừa bất lực.
Anh không thể bế thẳng nó ra ngoài, sợ nó sẽ lại tru lên, làm Dư Vãn tỉnh giấc.
Đành chịu đựng vậy.
Tới gần sáng, Lục Trầm dậy làm bữa sáng, rồi gọi Dư Vãn: “Vãn Vãn, dậy thôi nào.”
“Gâu uuuu!”
Đại Đầu duỗi người, vươn mình dậy, lắc mạnh đầu rồi tru một tiếng dài.
Sắc mặt Lục Trầm càng đen hơn.
Anh nghiến răng, nghĩ lại lúc đầu mua nó vì thấy trông hiền lành, không ngờ tất cả đều là giả!
Dư Vãn mơ màng mở mắt, nhìn thấy một chú chó trên giường, liền đưa tay ôm lấy Đại Đầu.
“Bé ngoan, tối qua không phải ngủ dưới đất sao? Sao lại lén lên đây?”
“Ư...ư...” Đại Đầu rúc vào lòng cô, kêu ấm ức.
Đôi mắt to tròn long lanh nước, vẻ mặt đáng thương của nó khiến Dư Vãn mềm lòng ngay tức khắc.
Cô đổi giọng: “Thôi vậy, đã cho vào rồi thì muốn ngủ đâu cũng được.”
“Vãn Vãn, mau rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi.” Lục Trầm nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Không thì muộn giờ mất.”
Dư Vãn biết mình còn nhiều việc phải làm.
Dù lưu luyến cái đầu lông xù của Đại Đầu, cô vẫn phải xuống giường đi rửa mặt.
Khi ăn sáng, Lục Trầm tùy tiện nhắc đến chuyện dạy con: “Anh nghĩ không nên nuông chiều quá, Đại Đầu nên ngủ ở phòng khách. Nếu quen ngủ giường, nó sẽ làm thế mỗi đêm.”
Làm vậy, anh biết lấy đâu thời gian tận hưởng thế giới hai người với cô đây?
Khó khăn lắm mới được yên ổn, giờ lại thêm một chú chó. Đáng giận nhất là chính anh tự mang nó về!
“Nhưng Đại Đầu còn nhỏ, khi lớn có lẽ sẽ bớt quấn người hơn.” Dư Vãn ngập ngừng.
Lục Trầm tranh thủ: “Em nói là có lẽ, lỡ nó lớn hơn lại quấn người hơn thì sao? Đôi khi anh phải công tác, em cũng phải đóng phim, đâu thể lúc nào cũng ở bên nó.”
Lời này khiến Dư Vãn băn khoăn.
Cô có thể nhờ trợ lý chăm sóc Đại Đầu hoặc để nó chạy chơi trong vườn, nhưng việc luôn ở bên cạnh thì không thể.
Nhưng bảo cô ngay lập tức để Đại Đầu ngủ ngoài phòng khách, cô lại không nỡ.
Nghĩ một hồi, Dư Vãn sáng mắt lên: “Thầy Lục, hay là chúng ta nuôi thêm một con mèo đi? Như vậy nó sẽ có bạn ngủ cùng, dù vắng chúng ta cũng không buồn.”
Lần này, người do dự lại là Lục Trầm.
Nếu có thêm một chú mèo, nó và Đại Đầu chơi được với nhau thì không còn gì bằng.