Chương 303: Phích lịch hoả pháo phiên bản cải tiến
Sáng hôm sau, Triệu Hoài tay ôm hồ ly nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa. Bên cạnh là Cảnh Hoà, một mặt háo hức chờ mong. Xem ra sự tình lần này, không muốn giúp đỡ là không được mà.
- Ông Bụt à, chúng ta phải làm gì giờ?- Cảnh Hoà mở lời, vẻ mặt còn là phấn khích không thôi.
- Vậy ngươi nói ta nghe thử xem, chúng ta làm như thế nào mới phải đây?- Triệu Hoài đưa ánh mắt nhìn về đối phương, trầm giọng mà đáp.
- À, ừm,... Đánh, gặp gì g·iết đó, không bỏ sót con nào!- Cảnh Hoà ngập ngừng mà nói, vẫn là cái dáng vẻ thiếu tự tin đó.
- Đánh kiểu đó thì chừng nào mới leo lên tốp 1, chắc mùa quýt năm sau quá? Cầm lấy đi, thứ đồ chơi mới đó. Đủ để ngươi, đạt được hạng nhất mà không vất vả gì!- Triệu Hoài từ trong người lấy ra vài viên Phích lịch hoả pháo mà đưa cho đối phương.
- Đây là thứ gì thế?- Nhìn về vật trong tay, Cảnh Hoà một mặt ngơ ngác lộ rõ.
- Phích lịch hoả pháo phiên bản nâng cấp trong giai đoạn thử nghiệm, có thể gây ra sát thương cực mạnh trong vòng bán kính 5m, uy năng là không thể xem thường. Ngươi chỉ cần ném thứ này, rồi thu hoạch thành quả là được!- Triệu Hoài đắc ý mà nói, không tự chủ mà vuốt ve lấy hồ ly nhỏ trong tay.
- Wa, đây là tận diệt mà, chúng ta làm như thế có ác quá không vậy?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà bất giác mà nhíu mày.
- Ngươi nói như vậy, không sợ người ta đánh cho à? Đi mà nói với bọn họ ấy, nói với ta làm gì? Ta cũng chỉ là quân cờ của người khác thôi, làm quái gì có lựa chọn!- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, giọng điệu thì đôi phần chê trách.
- Hazz, thôi được rồi. Để ta thử uy năng của nó cho ngươi coi!- Nói rồi, Triệu Hoài cầm lấy một viên Phích lịch hoả pháo mà ném mạnh vào giữa chiến trường, theo đó là một t·iếng n·ổ rền trời vang lên.
- Là thằng chó nào làm thế? Muốn g·iết người mình à? Để ta bắt được, ta nhất định sẽ phanh thây sẽ thịt ngươi!- Đổi lại, là từng tràng mắng chửi không ngừng. Cũng mai là cả hai trốn nhanh, không thì mềm mình phen này.
- Ông Bụt à, hình như cách này không được ổn cho lắm thì phải?- Nhìn về một màn trước mắt, Cảnh Hoà trong lòng không khỏi hoang mang.
- Lỗi thôi! Bất quá thì chúng ta làm lại!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm.
- Lại thử nữa à?- Nghe được lời này, sắc mặt Cảnh Hoà mơ hồ lộ ra vài tia sợ hãi.
- Cứ làm đi, có ta ở đây mà sợ đếch gì!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, mười phần tự tin.
- Có người ở đây, ta mới sợ đấy!- Cảnh Hoà trề môi, chê bai lộ rõ.
Thế là dưới sự xúi giục không ngừng của Triệu Hoài, Cảnh Hoà cũng không còn cách nào khác ngoài việc làm theo. Cho dù đó có là con đường tà đạo đi chăng nữa, hắn ta cũng bất chấp tất cả mà tiến lên. Bởi vì đây là cơ hội chỉ có một, không thể bỏ lỡ.
Mắt thấy, chính là cảnh tượng Cảnh Hoà quấn bom ngang mình. Tay cầm Phích lịch hoả pháo, người thì quấn quanh, trông độ phải tới trăm viên. Đó là gia sản Triệu Hoài tích góp được trong những ngày qua, vì một màn này đành bất đắc dĩ mà lấy ra.
- Anh em tránh ra, ta tới đây!- Nói rồi, Cảnh Hoà liền đem một dây Phích lịch hoả pháo mà ném mạnh vào vị trí trung tâm của chiến trường.
- Way, từng trái thôi, c·hết trùm cả lũ đấy!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài được phen kinh hãi.
Một viên uy lực đã kinh người, đằng này lại chơi cả một dây thì khác gì đòi mạng. Theo đó là từng t·iếng n·ổ lớn phát ta, dư âm kinh trời. Mỗi người ở đó đều được phen kinh hồn bạc vía, hoảng hốt tột độ.
Nhìn chung tình hình mà nói, quân địch c·hết ba quân ta c·hết hết. Bình thường thì không sao, Triệu Hoài trở về một cái là có chuyện. Năng lực này đúng là không phải ai cũng có, đáng khen, đáng khen.
Mắt thấy sự tình không ổn, Triệu Hoài ngay lập tức lôi Cảnh Hoà mà chạy trốn. Còn ở lại đây lâu, người ta lại đánh cho. Lần này xem ra, là chơi ngu thật rồi. Chạy mà không nhanh, hoạ sát thân chứ đùa.
- Khoan đã, ta còn chưa thu hoạch thành quả nữa mà!- Cảnh Hoà dùng dằng mà nói, chưa chịu từ bỏ.
- Lấy cái quái gì? Ngươi muốn c·hết à? Để bọn họ biết chúng ta là thủ phạm, xé xác chúng ta ra như chơi đấy!- Nói rồi, Triệu Hoài cưỡng chế mà kéo đối phương rời đi.
Đến khi làn khói ấy tan đi, các học viên khác mới lần lượt bước ra. Ai nấy, sắc mặt cũng đều khó coi. So với nó, tức giận càng là phần nhiều. Theo đó là từng tiếng chửi mắng nhiếc vang lên, rền cả một vùng trời.
- Là kẻ nào n·ém b·om đấy? Muốn hại người mình à?
- Để ta biết được là kẻ nào, nhất định sẽ lột da hắn ta ra!
- Chơi cái gì cũng ngu, chỉ có chơi ngu là giỏi. Không biết là cái quân nào nữa?
Tại một nơi khác, Triệu Hoài giờ đây thở không ra hơi, sắc mặt kém đi thấy rõ. Hắn ta nhìn về đối phương, miệng cười bất lực. Vốn dĩ muốn dùng cách thức đ·ánh b·om, rút ngắn khoảng cách. Nhưng xem ra mọi chuyện còn khó bản thân nghĩ nhiều rồi.
- Ngươi điên rồi hả? Một viên Phích lịch hoả pháo là đủ c·hết rồi, ngươi lại chơi cả dây thế kia. Đây là muốn diệt người diệt mình à?- Triệu Hoài cất tiếng, buông lời khiển trách.
- Ai biết đâu, ta tưởng là càng nhiều thì càng tốt. Rút ngắn một chút thời gian, không phải trước đây chúng ta luôn làm như vậy sao?- Cảnh Hoà đáp lời, bày ra dáng vẻ vô tội.
- Rút ngắn thời gian là tại vì lúc đó không có thời gian nên mới rút ngắn...- Lời Triệu Hoài chưa kịp nói hết, đã bị Cảnh Hoà cắt ngang.
- Vậy bây giờ chúng ta có thời gian à?- Cảnh Hoà trố mắt mà nhìn đối phương, chính là nó, ánh mắt của sự ngờ vực.
- Cũng không có nốt!- Triệu Hoài sượng trân tại chỗ, khó nói nên lời.
- Xì, thế mà người cũng nói. Tưởng hay lắm, hoá ra cũng chỉ đến thế là cùng!- Cảnh Hoà nói lời chê bai, giọng điệu còn là có chút khinh thường trong đó.
- Gì? Ngươi thích thái độ ý kiến không? Giờ sao, thích cãi không?- Triệu Hoài vẫn là tiếp tục chày cối, thể hiện cho bằng được. Đúng với câu, làm lớn làm láo.
- Vậy bây giờ, chúng ta phải làm sao?- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà lên tiếng, uất ức nhưng không thể nói.
- Xem ra phải tìm cách khác mới được, cách đ·ánh b·om này không thể dùng lại không thì chúng đánh cho c·hết. Hazz, mọi việc phiền phức rồi đây. Đi thôi!- Triệu Hoài thở dài từng tiếng, ủ rũ không thôi. Bước chân thoạt nhiên có chút nặng nề, chậm rãi mà đi từng bước. Trầm tư mà suy nghĩ, nhưng không quên vuốt ve lấy hồ ly nhỏ trong tay.
- Đi đâu?- Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà không khỏi khó hiểu.
- Đi thôi, ta đưa ngươi đi làm chuyện lớn, chuẩn bị cho một màn hoành tráng phía sau. Sau này người khác mà nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ dùng một cặp mắt khác!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng không kém phần gian tà.
- Lại là chuyện xấu nữa à?- Cảnh Hoà giờ đây, mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
- Thế nào, cho dù như vậy ngươi có dám đi cùng ta hay không?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về đối phương, thẳng thắng mà nói.
- Đi, mặc kệ đó có là gì đi chăng nữa, quyết chí không lùi!- Cảnh Hoà khẳng khái mà đáp, thái độ là mười phần nghiêm túc.