Trần Linh Linh lạnh lùng liếc Hàn Trị Quân, nói: "Không trách Dương Dương được, đàn ông trông con như nuôi chó, vui thì lại sờ mấy cái, không vui thì ném cho phụ nữ, cái gì cũng không biết!! Ngoại trừ kiếm tiền ra thì còn biết cái gì?!?"
Hàn Trị Quân im lặng lau mồ hôi, Trịnh Hải Dương cũng im lặng nghĩ thầm dì ơi dì cũng có khác ai đâu, con trai dì không phải là con nuôi sao?
Hàn Nhất với Trịnh Hải Dương bị phơi thành 2 cục than nhỏ thành ra là bị mấy người mẹ ra lệnh cưỡng chế: "Mấy hôm nay ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, không được đi đâu hết, thành thành thật thật ngốc ở nhà xem tivi đi!!"
Dư Bí Đao nghĩ nghĩ, lấy máy chơi game từ trong ba lô ra, nói: "Nếu cậu có thể chơi được tới đó, mình đem máy chơi game này tặng cho cậu!"
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm trong lòng, ông đây chơi hai mươi mấy năm rồi chẳng lẽ lại không bằng thằng nhỏ hỉ mũi chưa sạch này?
Chơi luôn!
Trịnh Hải Dương chơi game gần như là mỗi ngày, tan học về chơi ăn cơm xong chơi, chiều hôm qua đã chơi đến cấp một trăm mấy rồi, trên màn hình chỉ có 2 hàng chưa được clear, cậu đưa cho Bí Đao xem, cậu ta trừng đến sắp lòi mắt ra.
Mấy bạn nhỏ xung quanh vây xem, ai nấy cũng kinh ngạc cảm thán, sao chơi được hay thế? Level cao thế? Lớp trưởng thiệt là lợi hại! Lớp trưởng chơi sao hay dạ? (*)
(*) Xin nhắc lại đây là nguyên tác bản raw, không có sai chính tả đâu.
Trịnh Hải Dương ở bên cạnh im lặng thu dọn tập sách, trong lòng nghĩ thật không uổng phí công tình ông đây chơi suốt bao nhiêu năm qua, ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: "Chỉ cần thi toán và văn đều được 100 điểm thì cậu cũng chơi được đến đó." Nói xong cậu vác ba lô đi đón Hàn Nhất.
Trịnh Hải Dương trong mắt bọn nhỏ là một lớp trưởng xa xa không thể chạm tới, cái gì vừa học liền biết, xem qua liền nhớ, giáo viên hỏi gì cũng đáp được, đi thi luôn được 100 điểm, lỡ có sai thì cũng được 98, 99.5 điểm, đối với bọn nhỏ thì Trịnh Hải Dương là thần rồi.
Hàn Nhất nói: "Lớp của em có một bạn lần nào cũng cố tình làm sai, như vậy giáo viên sẽ gọi tên bạn ấy, bạn ấy thích giáo viên gọi tên nên luôn cố ý làm sai cái gì đó như ném đồ vật hay bắt nạt bạn khác."
Hàn Nhất lại nói: "Cô Trần không thích bạn kia, bởi vì có lần bà bạn ấy đến mắng cô ấy, cô giáo liền không thích bạn ấy."
Hàn Đình Đình: "Nói anh lại không tin! Anh bây giờ có phải là con nít đâu, đương nhiên không biết con anh nghĩ thế nào. Anh tự đi hỏi con trai mình xem, xem nó có thích đi nhà trẻ không."
Hàn Trị Quân nhẫn nại hỏi con trai bảo bối: "Thế đưa con đi lớp chồi nhé?"
Hàn Nhất lại lắc đầu: "Con không muốn vẽ tranh chơi trò chơi, con muốn đọc sách, muốn giống anh cơ!"
Hàn Đình Đình lập tức nói: "Thông minh sớm chính là thông minh sớm, anh gặp qua đứa con nít mới cỡ này mà không muốn vẽ vời chơi bời mà muốn đọc sách không? Đưa con trai anh đi test đi, đừng xem thường nó, nó bây giờ thơ Đường thơ Tống đều biết đọc, biết ghép vần, lại biết cả tiếng Anh, con trai anh thông minh anh sao lại không thừa nhận?"
Hàn Trị Quân suy nghĩ một đêm, hôm sau tự mình dẫn con trai đi đến trường tiểu học, giáo viên chiêu sinh nghe đến làm bài test liền hết hồn.
Giáo viên phòng tuyển sinh dựa theo qui định đưa thằng bé làm trắc nghiệm, bài test của bọn họ chia làm hai phần, phần 1 là kiểm tra các loại phản ứng đối thoại ứng biến năng lực, phần 2 là cho vài cái đề đơn giản kiểm tra trí lực.
Giáo viên phòng tuyển sinh lúc cho Hàn Nhất làm bài trong lòng nghĩ thầm con nít còn bé như vậy lực tập trung không được tốt lắm, phản ứng chắc là không theo kịp, kết quả lại tốt ngoài dự đoán. Khi làm phần 2 thằng nhỏ biết thơ cổ, biết làm toán, biết ghép vần, nhận được mặt Hán tự lại còn biết tiếng Anh!!!
Hàn Trị Quân ở bên cạnh nhìn nhìn con trai cưng một chút cũng không sợ sệt thẹn thùng, cần làm cái gì thì làm cái đó, muốn thông minh bao nhiêu thì thông minh bấy nhiêu, khiến người làm cha đây vô cùng có mặt mũi!!!
Việc này người trong nhà đã ít nhiều nắm chắc trong lòng, Hàn Nhất khả năng là thông minh sớm thật, Hàn Trị Quân bàn bạc cùng Trần Linh Linh quyết định đưa Hàn Nhất đi học lớp 1, nếu có thể thích ứng thì tốt, nếu không thể thích ứng thì lại đưa về nhà thêm vài năm nữa rồi mới đưa đi học tiểu học.
Hàn Nhất ở nhà nghe xong bản thân được đi học tiểu học với ca ca thì chạy năm, sáu vòng giơ tay lên hoan hô: "Tốt quá thật tốt quá, con muốn đi học tiểu học, con muốn học tiểu học!!!"
Hàn Trị Quân đương nhiên là không đưa con trai mình đi đâu khác ngoài trường mà Trịnh Hải Dương đang theo học, như cũ đi theo Trịnh Hải Dương đã thế lại còn cùng một lớp, còn tặng giáo viên chủ nhiệm ít đồ mong cô chiếu cố thằng bé nhiều hơn. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.