- Giúp tôi đặt lịch hẹn gặp Tổng giám đốc bên Hưng Thịnh một chuyến.
- Dạ vâng.
Đợi trợ lí đóng cửa đi ra ngoài, lúc này Lam Phi không thể trụ được nữa mà tì mặt xuống bàn.
Rốt cuộc là cô còn phải sống như thế này đến bao giờ? Chỉ muốn muốn cuộc sống bình thường, bên cạnh người mình yêu lại khó đến vậy sao? Hết việc của Lục Tử Hàn, Lục Gia Lục Cẩn, lại Lục Tư Thâm rồi đến Lam Thị… Sao mọi thứ đều là là cô chịu đựng gồng gánh như vậy?
Vốn Lam Phi không muốn nhúng tay vào giải quyết nhưng vì Lam Thị cũng là tâm huyết cả đời của mẹ cô nên cô không thể nhìn nó sụp đổ.
Bất giác, Lam Phi quay đầu đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa kính.
Ánh nắng buổi chiều ngả vào khiến tâm trạng của cô càng trở lêm buồn bực.
Cuộc sống trước khi mẹ mất rất tốt, đó là cuộc sống cô vui vẻ nhất.
Cũng là buổi chiều như vậy, mẹ dẫn cô đi công viên giải trí, dẫn cô đi chơi…
Giải quyết công việc đến tối, Lam Phi mệt mỏi cầm túi xách đi ra khỏi phòng làm việc.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ thì thở dài rồi vội vàng đi đến bệnh viện.
Theo như bác sĩ chẩn đoán, Lam Tống Quân trước đây đã có tiền sử đau dạ dày nghiêm trọng.
Dạo gần đây, ông phải lo mọi thứ, lại phải làm việc với lịch trình kín mít, ăn uống không hợp lí nên mới dẫn đến bệnh cũ tái phát.
- Lam tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Vị bác sĩ chịu trách nhiệm với bệnh tình của Lam Tống Quân đưa cô đến phòng làm việc của ông ta.
Sau đó, ông ta đưa cô một tờ giấy xét nghiệm với bản chụp hoàn toàn rõ nét.
- Tôi vốn tưởng rằng ba cô chỉ là viêm dạ dày cấp nặng thôi.
Thật không ngờ sau khi xét nghiệm, kiểm tra toàn thân mới phát hiện ông ấy bị ung thư.
Bên tai của Lam Phi như có sét đáng ngang qua.
Tay cô run run cầm lấy tờ giấy xét nghiệm.
Hiện tại, cô không biết cảm xúc ra sao nữa.
Cô đã từng rất hận ba, nhưng cô chưa từng nghĩ đến một ngày ba cô lại xảy ra chuyện.
- Là…ung thư giai đoạn cuối sao?
- Chính xác là như vậy.
Người nhà nên chuẩn bị tâm lí trước.
Bên tai cô dường như bị ù đi.
Dù bác sĩ có nói gì nữa thì cô vẫn không thể nghe rõ được.
Tay cô nắm chặt tờ giấy xét nghiệm, hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuống.
- Bác sĩ… Ba tôi… Đã biết chuyện này chưa?
- Tôi chưa nói cho bệnh nhân nhưng có vẻ ông ấy cũng đoán ra được rồi.
Thời gian này, cô nên ở cạnh ông ấy nhiều hơn, ba cô không còn nhiều thời gian nữa..