Manh Phu Tướng Quân

Chương 71



Ba ngày sau, Nguyễn Vũ Kỳ rốt cuộc tỉnh, khó khăn lắm mới mở nổi hai mắt, cứ ngỡ người đầu tiên bản thân nhìn thấy sẽ là phu quân đáng yêu, chẳng dè lại trông thấy một tên nam nhân xa lạ, đã vậy còn mặc một thân màu đỏ chói lọi, nhan sắc không phân rõ là nam hay nữ.

Thấy hắn tỉnh dậy, người nọ cũng không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên liếc mắt.

Nguyễn Vũ Kỳ gượng thân mình muốn ngồi dậy, nhưng vừa động vết thương ở cổ liền truyền tới cảm giác đau nhói khiến hắn phải từ bỏ ý định. Hiện giờ hắn rất khát, nhưng khi định mở miệng nói chuyện mới phát hiện bản thân tạm thời không thể phát ra tiếng, hết cách hắn chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu về phía mỹ nhân hồng y kia.

Đối phương trông thấy bộ dạng nhếch nhác của hắn vẫn không mảy may động lòng, chỉ khẽ nhếch miệng cười nhạo, rõ là đến đây xem náo nhiệt. Trong lòng Nguyễn Vũ Kỳ cũng chẳng mấy dễ chịu, ấn tượng đẹp đẽ ban đầu với người này lập tức bay đi hết sạch, chỉ còn chán ghét, chán ghét, chán ghét! Điều quan trọng phải nói đi nói lại ba lần mới đủ.

Nguyễn Vũ Kỳ vươn tay với lấy ấm trà đặt cạnh giường, nhưng khoảng cách không đủ chẳng những không lấy được mà còn khiến bình trà rơi xuống sàn phòng, vỡ thành trăm mảnh. Tiếng động phát ra rất lớn, lập tức bốn cái bóng từ bên ngoài đổ dồn vào trong, trực tiếp đẩy văng nam nhân hồng y qua một bên, hoàn toàn không để tâm đến sự tồn tại của y.

"Các ngươi.." Vốn định mắng vài câu, nhưng khi nhìn đến bốn người vây quanh tên kia mừng rỡ như cầu gặp được chủ, lời sắp thốt ra liền không tự giác nuốt ngược trở về.

"Thư ca ca!" Bạch Thanh Sương mỉm cười, dùng tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: "Huynh tỉnh rồi."

Triệu Phong Quảng mếu máo, không nhịn được tu tu khóc: "Huynh tẩu, đệ còn tưởng tẩu không tỉnh dậy nữa, đang định cưới nương tử mới cho ca ca..."

Chưa đợi hắn nói dứt câu, Triệu Tinh đã vươn tay ném người, trực tiếp đóng cửa nhốt hắn ở ngoài.

Triệu Phong Quảng: ".."

Bên trong phòng, Triệu Thiên Minh ngồi cạnh giường, bàn tay to lớn bao lấy tay nhỏ của thê tử, ánh mắt đượm buồn nói: "Em không sao tốt rồi, là ta vô dụng không bảo vệ được em."

Thấy phu quân tự trách mình Nguyễn Vũ Kỳ rất không thoải mái, hắn cố hết sức lắc đầu, khẽ mỉm cười như đang nói "không trách chàng, là do ta tự nguyện".

"Thư Thư." Triệu Thiên Minh dịu dàng xoa má hắn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm sẽ tiễn cẩu hoàng đế xuống địa ngục, chỉ khi Lữ Đồng Hiên chết, Triệu gia bọn họ mới được yên ổn.

Nguyễn Vũ Kỳ kéo ống tay áo lang quân, ánh mắt hướng về phía nam nhân xa lạ kia. Triệu Thiên Minh hiểu ý, đơn giản tường thuật thân phận đối phương: "Người này là ngũ hoàng tử - Lữ An Lạc."

Thì ra là hoàng đệ của Phiến Vân, lúc này thái độ hắn mới hòa hoãn đôi chút.



Lữ An Lạc kiêu ngạo nhìn Tàn Thư, chân mày khẽ nhíu lại, có hơi đăm chiêu. Đây là người tứ hoàng huynh thích sao? Bộ dạng quá đồi bình thường, so với đám cung nữ hẩu hạ trong cung cũng chỉ thuộc dạng ưa nhìn, chưa xét đến tính tình, chỉ riêng phong thái bên ngoài cũng là hạng tầm thường nhất trong những hạng tầm thường.

Chẳng lẽ tên này biết vu thuật mê hoặc lòng người, nếu không làm sao có thể khiến một tên cấm dục quanh năm như Triệu Thiên Minh động lòng, hơn thế là khiến hoàng huynh vốn không có não yêu đương của y đột ngột rơi vào lưới tình.

Chắc chắn kẻ này có vấn đề?

Cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của người nọ, Nguyễn Vũ Kỳ ngơ ra một lát, lúc sau lại xem như không có gì mà nắm lấy tay phu quân ra ám hiệu: "Um..."

"Em muốn uống nước? Ta đi rót cho em." Triệu Thiên Minh hiểu ý tính quay đi, thế nhưng vừa nghiêng mặt sang liền thấy Triệu Tinh từ lúc nào đã chuẩn bị sẵn một bát nước đưa tới, y nhận lấy sau đó mới từ từ nâng Tàn Thư ngồi dậy, chậm rãi bón nước cho thê tử.

Quả nhiên sau khi uống nước Nguyễn Vũ Kỳ liền cảm thấy khỏe hơn hẳn, hắn tựa vào lòng ngực Triệu Thiên Minh nghỉ ngơi, bất an ngày trước đã sớm tiêu tan, chỉ còn sự bình ổn trong lòng. Triệu Thiên Minh vốn muốn thân thân với cục bột mềm liền ném ánh mắt đuổi người sang phía bọn họ, Bạch Thanh Sương và Triệu Tinh cũng chẳng lạ gì tính cách hách dịch của y, không nói hai lời lập tức ly khai, chỉ có Lữ An Lạc dù hiểu ý vẫn chọn cách giả ngu mà ở lại tiếp tục làm bóng đèn phát sáng.

"Ngũ hoàng tử, ngươi muốn tự đi hay muốn ta đá đích ngươi ra khỏi phòng?" Triệu Thiên Minh nheo mắt nguy hiểm nói: "Nhiệm vụ đem thuốc của ngươi đã xong, còn không mau biến về Hắc Vũ Các của mình đi."

Lữ An Lạc một bộ lưu manh cười nói: "Không về, người thuê ta yêu cầu phải theo sát bảo vệ tính mạng của Triệu phu nhân chu toàn mới được."

"Hừ!" Tiểu Minh Ngốc cười khẩy: "Nói với hắn đừng có tơ tưởng tới phu nhân nhà ta nữa, không có cơ hội đâu."

"..." Lữ An Lạc không đáp lời, chỉ trân trân hai mắt nhìn y.

Triệu Thiên Minh bị nhìn đến bực hết cả người, khẽ quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ta móc mắt ngươi không?"

"Rõ ràng là bị trúng tà!" Lữ An Lạc chắc nịch suy đoán của mình: "Ngươi ngày trước khi nào lại vô sỉ như vậy."

"Lữ... An... Lạc!" Y rống giận: "Còn không biến, ta liền đem Hắc Vũ Các của ngươi đốt trụi."

Nghe đến đây vị ngũ hoàng tử nào đó lập tức co giò bỏ chạy, vẫn không quên bỏ lại một câu: "Đừng hòng đuổi ta đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.