Mộng Sinh Giới

Chương 105: Vật Tế



Chương 104: Vật Tế

Dưới bầu trời xám xịt của buổi trưa mùa đông, không khí quanh hiện trường bệnh viện nặng nề đến nghẹt thở. Kira đứng yên, ánh mắt sắc bén quét qua những cảnh sát, bác sĩ và phóng viên đang nhốn nháo xung quanh. Dường như sự hỗn loạn kia không ảnh hưởng đến cô, nhưng sâu trong đôi mắt ấy lại là một cơn sóng ngầm đầy tức giận và lo âu. Tin tức Băng Tử Huyên m·ất t·ích như một nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào tâm trí cô.

Sắc mặt Kira ngày càng tối sầm lại. Đôi môi mím chặt, không nói một lời, nhưng hơi thở của cô đã trở nên nặng nề hơn, đủ để khiến Asami, người đứng cạnh, cảm nhận được áp lực lan tỏa từ cô. Kira chậm rãi đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra chiếc điện thoại. Ngón tay cô bấm số, động tác nhanh gọn nhưng lại toát lên sự căng thẳng. Điện thoại áp lên tai, ánh mắt cô khẽ nheo lại, tựa như đang suy tính điều gì sâu xa. Một vài câu trao đổi ngắn gọn bằng giọng điệu lạnh lùng vang lên, nhưng nội dung cuộc gọi vẫn là một bí mật không ai biết được.

Cúp máy, Kira quay sang Asami, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa một tia phức tạp. Giọng cô trầm thấp, nhưng đầy uy nghiêm:

"Cửu Dạ, ở lại đây. Dùng mọi cách để tìm kiếm thêm manh mối từ hiện trường."

Asami, dù có chút lo lắng, vẫn gật đầu ngay tức khắc. Cô hiểu rõ, trong tình cảnh này, nhiệm vụ của mình là hỗ trợ Kira bằng mọi cách có thể.

"Vâng, Kira-sam. Thuộc hạ sẽ làm hết sức."

Kira không đáp lại, chỉ gật đầu nhẹ. Đôi mắt cô quét qua hiện trường thêm một lần nữa, như muốn khắc ghi từng chi tiết nhỏ nhất, trước khi quay người bước đi.

Khi đã đến một góc khuất, nơi không còn ánh mắt dõi theo, Kira dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, hơi thở hóa thành làn khói trắng trong không khí lạnh giá. Một luồng khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ người cô, không gây chấn động lớn, nhưng lại khiến không gian xung quanh như rung lên một chút.

Chỉ trong tích tắc, cơ thể cô khẽ động. Một ánh sáng nhàn nhạt lướt qua đôi chân, và thân ảnh Kira mờ dần trong không khí, tựa như tan biến vào hư vô. Một cơn gió lạnh thoảng qua, mang theo hơi thở của mùa đông, nhưng bóng dáng cô đã không còn ở đó nữa.

---



Trong khi đó, Asami đứng lại tại hiện trường, nhìn theo hướng Kira vừa biến mất, ánh mắt thoáng chút trầm tư. Cô hít một hơi sâu, xốc lại tinh thần rồi quay lại với nhiệm vụ được giao.

---

Trong đại sảnh rộng lớn được thiết kế theo phong cách Nhật Bản thời trung cổ, từng đường nét của căn phòng toát lên vẻ trang nghiêm và quyền quý. Cột gỗ trạm trổ rồng phượng, đèn lồng lụa treo hắt lên ánh sáng vàng ấm áp, không gian chìm trong làn khói hương mờ ảo lượn lờ bay. Chính giữa căn phòng, một tấm rèm mỏng thêu hình long phụng che đi bóng dáng của nữ nhân bên trong, chỉ để lộ một thân ảnh mờ ảo, mang khí chất cao quý và bí ẩn.

Cánh cửa lớn của chánh điện bất ngờ mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn chậm rãi bước vào. Trên vai hắn là một cỗ quan tài gỗ lớn, mỗi bước chân của hắn đều phát ra âm thanh nặng nề, khiến cả không gian như bị đè nén. Đôi mắt sắc lạnh của hắn lướt qua từng góc căn phòng, cuối cùng dừng lại ở tấm rèm phía trước.

Khi đến giữa phòng, hắn quỳ một gối xuống, cúi đầu cung kính rồi cất giọng trầm thấp:

“Thưa Tsukuyomi-sama, c·ướp được người từ một cường giả như vậy, e rằng không dễ dàng. Đặc biệt nữ nhân ấy lại thuộc tộc Hỏa Phượng Cổ Thú... Quả thật là rất nguy hiểm.”

Giọng điệu của hắn đầy ẩn ý, như cố gắng dò xét thêm thông tin. Sau tấm rèm, bóng dáng người phụ nữ nhàn nhã cầm chiếc tẩu dài khảm vàng, nhả ra một làn khói mỏng. Đôi mắt sắc lạnh nhưng đầy quyền uy lóe lên sau màn che, giọng nàng lạnh lùng mà chậm rãi cất lên:

“Như vậy đã đủ chưa?”

Ngay khi lời nói vừa dứt, một tia sáng lướt qua không trung. Một thanh đoản đao nhỏ, lấp lánh ánh sáng xanh nhạt, bay lơ lửng trước mặt người đàn ông. Ánh sáng tỏa ra từ thanh đao không chỉ đẹp mắt mà còn mang một loại khí tức nguy hiểm c·hết người, tựa như một ngọn lửa băng giá thiêu đốt linh hồn.

Người đàn ông ngước mắt nhìn thanh đoản đao, sắc mặt hiện rõ sự tham lam không thể che giấu. Hắn khẽ cười, bàn tay hơi run rẩy như muốn đưa lên chạm vào nó, nhưng sự sợ hãi khiến hắn thu lại. Hắn lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ khen ngợi xen lẫn toan tính:



“Thanh Nguyệt Minh Đao... Tsukuyomi-sama quả thật hào phóng. Một món bảo vật như thế này cũng có thể mang ra chỉ để đổi lấy tên tiểu tử đó. Rốt cuộc, hắn là ai mà khiến ngài phải để tâm đến vậy?”

Sau rèm, ánh mắt của nữ nhân không chút dao động. Nàng nhẹ nhàng đặt tẩu thuốc xuống bàn, tiếng kim loại khẽ vang lên khi chạm vào mặt bàn sơn mài. Giọng nàng lạnh lẽo nhưng uy nghiêm vang lên:

“Chuyện đó không phải điều ngươi nên biết. Nhiệm vụ của ngươi đã xong, đến đây là đủ. Giờ thì lui ra được rồi.”

Nghe vậy, người đàn ông lập tức thu lại vẻ tham lam trong ánh mắt, cúi đầu thật thấp.

“Vâng, thưa Tsukuyomi-sama. Kẻ hèn xin cáo lui.”

Hắn chắp tay cung kính, đứng dậy rồi từ từ lui ra ngoài. Cánh cửa lớn đóng lại ngay khi bóng dáng hắn vừa biến mất, tạo ra một âm thanh vang vọng giữa không gian trầm mặc.

Khi người đàn ông kia đã hoàn toàn rời khỏi, nữ nhân sau tấm rèm nhẹ nhàng nâng bàn tay thanh mảnh lên, chỉ một động tác nhỏ nhưng đầy uy nghi. Tấm rèm lập tức được kéo qua, để lộ bóng hình kiều diễm của ả trong ánh sáng lờ mờ của đại sảnh.

Tsukuyomi-sama hiện ra như một nữ thần bước ra từ bức tranh cổ, mái tóc dài buông xõa, màu đen óng ánh như bóng đêm mùa đông. Gương mặt của ả tựa một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, đôi mắt sắc sảo màu đỏ sậm mang thần thái lạnh lùng nhưng đầy mê hoặc, như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của kẻ đối diện. Bộ kimono màu đỏ và đen điểm xuyết những họa tiết vàng rực rỡ ôm lấy dáng người mảnh mai nhưng quyến rũ của ả. Vai áo khẽ trễ để lộ làn da trắng như ngọc, gợi lên một vẻ đẹp vừa yêu mị vừa cao quý. Trên tay, chiếc tẩu thuốc chạm trổ cầu kỳ phát ra những làn khói lững lờ, càng làm nổi bật vẻ quyền uy tuyệt đối của nàng.

Tsukuyomi liếc nhìn cỗ quan tài đặt giữa phòng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm đầy ý tứ. Chỉ một cái phẩy tay nhẹ nhàng, cỗ quan tài lớn lập tức phát ra tiếng “cạch” rồi từ từ mở ra. Bên trong, cơ thể của Băng Tử Huyên nằm im lìm, gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi trong trạng thái hôn mê sâu. Một luồng hấp lực vô hình xuất hiện theo sự điều khiển của Tsukuyomi, khiến cơ thể hắn chầm chậm bay lên, tiến gần về phía ả.

Đôi mắt đỏ của Tsukuyomi lóe lên sự hứng thú, ả khẽ cười, giọng nói mang chút thích thú xen lẫn trầm tư:



“Diện mạo cũng không tệ.”

Ả đưa chiếc tẩu thuốc lên môi, nhả một hơi khói dài. Ánh mắt sắc sảo lướt qua gương mặt Tử Huyên khi hắn từ từ hạ xuống, nằm ngay dưới chân ả. Những ngón tay thon dài, móng được sơn đỏ như máu, khẽ chạm lên gương mặt của hắn. Ngón tay ả lướt nhẹ từ trán xuống gò má, rồi dừng lại trên đôi môi mím chặt, tựa như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Tsukuyomi cất giọng, vẫn là điệu cười nhàn nhạt, nhưng trong từng lời nói mang theo hàm ý lạnh lùng:

“Thật hoàn hảo. Một vật tế lập đàn như ngươi, không còn ai phù hợp hơn.”

Khi đã "thưởng thức" đủ vẻ đẹp của hắn, Tsukuyomi đặt chiếc tẩu thuốc lên bàn gỗ sơn mài gần đó. Thân hình ả khẽ cúi xuống, mái tóc đen mượt rũ nhẹ xuống, khuôn mặt sát gần cổ của Tử Huyên. Đôi môi đỏ hé mở, và trong tích tắc, từ trong miệng ả mọc ra hai chiếc răng nanh nhỏ sắc nhọn, ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Không một chút do dự, ả cắm răng sâu vào cổ hắn.

Máu tươi từ vết cắn bắt đầu chảy ra, từng ngụm, từng ngụm, chảy vào cổ họng của Tsukuyomi. Gương mặt yêu mị của ả ánh lên vẻ thỏa mãn, nhưng trong khi ả đang say sưa hút máu, một sự kiện bất ngờ xảy ra.

Chiếc chuông đồng đeo trên người Băng Tử Huyên – thứ vốn tưởng như chỉ là một vật trang trí vô hại – bất chợt rung lên. Tiếng chuông vang lên rõ ràng và sắc bén, tựa như tiếng cảnh báo từ cõi xa xăm. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ chiếc chuông, bao bọc lấy cơ thể của Tử Huyên trong ánh sáng vàng rực rỡ, giống như một chiếc lá chắn thần thánh.

“ẦM!”

Luồng sáng đột ngột bùng nổ, đánh thẳng vào Tsukuyomi. Ả không kịp phản ứng, cơ thể bị đẩy văng mạnh về phía sau, va mạnh vào bức tường phía sau. Tiếng v·a c·hạm vang dội khắp căn phòng, làm rung chuyển cả không gian.

Tsukuyomi ngã xuống, chiếc tẩu thuốc rơi lăn lóc trên sàn, làn khói mờ tan dần. Ả chậm rãi đứng dậy, bàn tay lau vệt máu còn dính trên khóe miệng. Đôi mắt đỏ giờ đây ánh lên vẻ giận dữ pha lẫn kinh ngạc, giọng nói mang theo sát khí:

“Lại là một món pháp bảo trấn chủ... Ngươi quả thật không tầm thường như vẻ ngoài.”

Ả nghiến răng, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.