Mộng Sinh Giới

Chương 114: Luyện Đan



Chương 113: Luyện Đan

Không gian quanh đó bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, không một cơn gió thổi qua, chỉ còn lại áp lực vô hình đè nén lên từng phân tử không khí. Con quỷ lao về phía nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp, đôi mắt đỏ rực tràn đầy sát khí. Nhưng khi vừa đến gần cô, cơ thể nó bất ngờ khựng lại giữa không trung như thể bị một bàn tay khổng lồ vô hình siết chặt.

---

"Ầm!"

Chỉ trong chớp mắt, con quỷ bị bóp nát thành từng mảnh, máu thịt tung tóe, để lại một vũng máu đen nhầy nhụa rơi xuống đất. Cùng lúc đó, một tiếng xé không gian vang lên trên cao, hư không bị rạch ra như một tấm vải mỏng, để lộ ra một vết rách khổng lồ. Từ trong vết rách ấy, một thân ảnh uy nghiêm bước ra, mang theo khí tức áp đảo đến mức khiến mọi thứ xung quanh run rẩy.

Đó chính là Tsukuyomi – nhưng lần này, là bản thể thật sự của cô ta, một hồn thể rực rỡ, đầy quyền uy và tàn bạo, không còn vẻ yếu thế như trước.

---

Tsukuyomi giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy một cái. Thân thể bất động lúc trước của cô ta – vốn đang nằm dưới mặt đất, bỗng hóa thành từng luồng huyết khí đỏ rực, lượn lờ rồi bị hút ngược lại vào hồn thể.

---

"Chỉ là một tiểu quỷ thấp kém, cũng dám đánh lén ta sao?" Giọng nói của Tsukuyomi vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, mang theo sự khinh miệt sâu sắc. "Đúng là không biết tự lượng sức mình!"

---

Ánh mắt cô ta lạnh lẽo nhìn xuống mặt đất, nơi vũng máu đen của con quỷ đang loang lổ. Cùng lúc, từ các góc tối quanh đó, những con quỷ khác – vốn đang âm thầm ẩn nấp và chờ đợi thời cơ – liền lập tức tràn ra. Nhưng trước khi chúng kịp làm bất cứ điều gì, ánh mắt sắc bén của Tsukuyomi lướt qua, mang theo một sức mạnh khủng kh·iếp như lưỡi dao sắc bén cắt đứt mọi hy vọng của bọn chúng.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Tiếng nổ vang lên liên tiếp, những con quỷ đồng loạt bị nghiền nát thành những vũng máu, cơ thể chúng như bị xé nát bởi một lực lượng vô hình. Mặt đất rung chuyển, không khí dậy mùi tanh hôi, nhưng chẳng còn bóng dáng kẻ thù nào sống sót.

---

Khi đã dọn dẹp sạch những vị khách không mời, Tsukuyomi hạ thấp ánh mắt, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt.

Sau đó, cô ta tiến về phía nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc, ánh mắt bớt đi phần sát khí, thay vào đó là vẻ trầm tĩnh hơn. Tsukuyomi khẽ thở dài, như thể vừa rũ bỏ được một gánh nặng nhỏ.

"Chuyện về thân phận của tiểu tử kia…" Tsukuyomi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu có chút thoáng chờ đợi. "Cô có thể nói tiếp được rồi."

Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc đứng im lặng trong giây lát, ánh mắt sắc sảo vẫn không rời khỏi Tsukuyomi, vẻ mặt có chút thận trọng nhưng không quá ngạc nhiên. Khí tức ngũ sắc bao quanh cơ thể cô vẫn nhấp nháy nhẹ nhàng, như một ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy.



Không một lời đáp lại, nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc chỉ khẽ nhắm mắt, bàn tay mảnh khảnh đưa lên giữa ấn đường, nơi ánh sáng ngũ sắc dịu dàng tỏa ra, tựa như một luồng hào quang nhỏ bé nhưng uy nghiêm. Một đoạn ký ức, tựa như dòng chảy vô hình, thoát ra từ ấn đường của cô, rồi bay thẳng đến Tsukuyomi như một mảnh ghép linh hồn được truyền tải.

---

Tsukuyomi đứng im lặng, ánh mắt khẽ nheo lại khi nhìn thấy luồng sáng từ nữ nhân trước mặt. Cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên tiếp nhận, để luồng ký ức ấy truyền thẳng vào ấn đường của mình. Một tia sáng đỏ rực lóe lên trên trán Tsukuyomi, tựa như một dấu ấn cổ xưa đang mở ra.

Những hình ảnh dồn dập xuất hiện, như một cuộn phim tua nhanh qua tâm trí cô. Ký ức không thuộc về cô nhưng lại mang một sức mạnh áp đảo, cuốn lấy từng giác quan và tâm trí. Vẻ mặt kiêu ngạo của Tsukuyomi thoáng chốc trở nên cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng bất giác mở lớn, ánh lên sự kinh ngạc và khó tin.

---

Sau một lúc, khi dòng ký ức ngưng lại, cơ thể Tsukuyomi thoáng run rẩy. Cô lùi lại nửa bước, đưa tay lên ôm lấy thái dương, đôi mắt ánh lên sự hỗn loạn. Giọng cô khẽ run, đầy nghi hoặc nhưng cũng chất chứa nỗi sợ hãi:

"Chuyện này… thực sự là thật sao? Hắn ta… không, ngài ấy…"

Cô không dám nói hết câu, nhưng ý nghĩ trong đầu đã quá rõ ràng.

---

Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc đứng yên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tsukuyomi, không có vẻ gì là đùa cợt. Cô khẽ gật đầu, như muốn xác nhận sự thật vừa được truyền tải.

"Đúng vậy." Giọng nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo sự chắc chắn tuyệt đối.

---

Tsukuyomi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp, vẻ mặt hiện rõ sự dao động. Trong lòng, cô hiểu rõ đối phương không có lý do gì để nói dối, nhất là khi người này xuất thân từ gia tộc quyền uy như Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc – một gia tộc nổi tiếng với sự liêm chính và sức mạnh đứng đầu trong Thuật Giới.

"Bảy phần tin cậy… không, không chỉ bảy phần," Tsukuyomi lẩm bẩm, giọng nói khẽ run lên. "Nếu chuyện này là thật, thì ta suýt chút nữa đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ…"

---

Nhận ra sự nghiêm trọng của tình thế, Tsukuyomi hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Tay cô khẽ đưa lên, ánh sáng đỏ rực lóe lên nơi đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào lớp rào chắn bao quanh tế đàn.

"Ầm…"

Lớp rào chắn đầu tiên tan biến, tựa như một làn sương mỏng bị xua đi bởi ánh nắng ban mai.



---

"Suýt chút nữa…" Tsukuyomi thì thầm, đôi tay khẽ run rẩy khi tiếp tục phá bỏ từng tầng phong ấn. "Ta đã suýt chút nữa gây ra một họa lớn thực sự…"

Mỗi lần rào chắn bị phá hủy, cảm giác tội lỗi trong lòng Tsukuyomi càng lớn hơn. Cô không ngừng tự nhủ, "Hắn ta… nếu ngài ấy thực sự là hóa thân của người đó, thì mọi hành động của ta từ trước đến nay…"

---

Khi lớp phong ấn cuối cùng bị xóa bỏ, Tsukuyomi dừng lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào thân thể của Băng Tử Huyên đang b·ất t·ỉnh trên tế đàn. Giọng cô thấp dần, như đang nói với chính mình:

"Chuyện này đúng thật là khó tin...!"

Khi tầng phong ấn cuối cùng gần như bị phá bỏ, nữ nhân Tsukuyomi không chần chừ thêm một khắc nào. Bàn tay cô khẽ vươn ra, chiếc nhẫn giới không trên ngón tay phát sáng rực rỡ, tạo thành một luồng ánh sáng bạc tựa như dòng chảy từ hư không.

"Tìm cho ta sáu loại dược thảo lục phẩm!" Giọng cô vang lên, sắc bén và gấp gáp, đồng thời ném chiếc giới không về phía nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc.

---

Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc nhận lấy giới không, ánh mắt lóe lên sự chuyên chú. Không chút chần chừ, cô đưa tay lên ấn đường, một tầng ánh sáng năm màu nhàn nhạt hiện ra trước trán, mở ra thần thức mạnh mẽ để dò xét kho dược liệu đồ sộ trong không gian trữ đồ.

---

Bên trong giới không là một kho báu khổng lồ với vô số loại dược thảo, khoáng thạch, và tài nguyên quý giá. Từng cuốn trục ghi chép, từng bình linh đan, từng cây dược thảo rực rỡ ánh sáng khác nhau trôi nổi trong không gian. Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc khẽ nhíu mày, bàn tay thon dài nhẹ nhàng quét qua không gian như một nghệ nhân đang chọn lựa ngọc quý.

---

Sau một lúc, cô cũng lấy ra được đầy đủ sáu loại dược thảo cần thiết, mỗi loại mang một sắc thái và năng lượng khác biệt:

1. Huyết Ngân Hoa: Cánh hoa đỏ rực như máu, từng giọt dịch từ cánh hoa tỏa ra hương thơm thanh mát nhưng ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.

2. Thiên Tâm Thảo: Một loài thảo mộc xanh thẫm, thân cây phát sáng tựa dải ngân hà, nổi tiếng với khả năng phục hồi kinh mạch bị tổn thương.

3. Linh Quang Đằng: Một loại dây leo ánh bạc, quấn quanh như ngọn lửa, chứa đựng linh lực thanh khiết bậc nhất.

4. Phong Vân Quả: Quả tròn ánh xanh lục nhạt, được bao bọc bởi lớp vỏ mờ như sương mù, nổi tiếng là "hạt giống sinh cơ".



5. Ngũ Hành Liên Tâm: Một đoá sen nhỏ, mỗi cánh sen mang một màu sắc tượng trưng cho ngũ hành: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ.

6. Băng Hỏa Cực Quả: Một quả hình cầu phân chia rõ ràng thành hai nửa: một nửa bốc hơi lạnh giá, nửa còn lại bùng cháy như lửa.

---

"Đây rồi." Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc nói, tay cầm sáu loại dược thảo trao lại cho Tsukuyomi.

Cùng lúc đó, phong ấn cuối cùng trên tế đàn cũng hoàn toàn sụp đổ. Tsukuyomi không chần chừ bước đến, phá bỏ từng đoạn xích giam giữ Băng Tử Huyên, đôi mắt thoáng hiện lên sự áy náy và phức tạp.

---

Băng Tử Huyên rơi xuống, thân thể hắn lơ lửng trong không trung trước mặt Tsukuyomi nhờ một luồng ánh sáng từ tay cô nâng đỡ. Nhưng hình ảnh trước mắt khiến cô không khỏi rùng mình:

Toàn thân Băng Tử Huyên như một con rối gãy nát. Cơ thể hắn hằn lên những v·ết t·hương sâu hoắm, xương cốt gãy nát vô số, kinh mạch gần như bị đứt hoàn toàn, khí tức yếu ớt đến mức không khác gì một ngọn nến trước gió.

---

Nhìn thấy tình trạng của hắn, sắc mặt Tsukuyomi tái nhợt. Cô lẩm bẩm, giọng nói khẽ run:

"Quả nhiên… tội này ta không gánh nổi… Nếu thật sự tiếp tục hiến tế, dù có thần nữ trong người hắn tỉnh dậy, cũng e rằng tất cả đã quá muộn..."

Cô quay sang nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc, giọng nói trầm thấp, gần như là một lời cầu khẩn:

"Cô là người của Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc, nổi danh về thuật trị thương. Phiền cô hãy cứu hắn, nối lại kinh mạch và phục hồi tổn thương. Ta… sẽ đi luyện hóa số dược liệu này."

---

Nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp Tộc gật đầu không do dự. Đưa tay chạm nhẹ vào Băng Tử Huyên, thuật quang năm màu toả ra từ bàn tay cô bao bọc lấy thân thể hắn. Ánh sáng dịu dàng tựa dòng suối mát lành, từng luồng linh lực đổ vào cơ thể hắn, từ từ nối lại những kinh mạch đứt đoạn và chữa lành từng v·ết t·hương.

---

Trong khi đó, Tsukuyomi đứng lặng một bên, ánh mắt chăm chú nhìn quá trình trị liệu. Nội tâm cô tràn ngập những cảm xúc phức tạp: hối hận, sợ hãi, và may mắn vì chưa để mọi chuyện đi quá xa.

Khi cảm nhận được trạng thái của Băng Tử Huyên đang dần ổn định hơn, cô hít một hơi sâu, đưa tay thu lại sáu loại dược thảo mà nữ nhân Ngũ Sắc Thánh Điệp vừa lấy.

---

Cô bước ra một khoảng đất trống, nhẹ nhàng triệu hồi một lò luyện đan lớn. Chiếc lò toát lên ánh sáng đỏ rực, thân lò khắc đầy hoa văn cổ xưa, tựa như một báu vật được truyền thừa qua hàng ngàn năm.

"Để phục hồi hoàn toàn, chỉ chữa thương là chưa đủ. Cần có đan dược bổ trợ để củng cố linh hồn và thân thể hắn." Cô lẩm bẩm, rồi ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh thuật khí lưu thông trong cơ thể, chuẩn bị bước vào quá trình luyện đan.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.