Tsukuyomi đứng giữa không gian lặng như tờ, ánh mắt ánh lên tia sáng sắc bén. Viên đan dược trong tay phát ra luồng khí năng cường đại, hòa quyện với không khí xung quanh, tạo thành những làn sóng năng lượng nhè nhẹ lan tỏa. Cô nắm chặt viên đan, ánh sáng rực rỡ từ đó vụt tắt, tựa như toàn bộ sức mạnh đã bị phong ấn trong lòng bàn tay của cô.
---
Ở một phía khác, Điệp Linh Tú – nữ nhân tộc Ngũ Sắc Thánh Điệp – vẫn cẩn trọng từng chút chữa trị cho Băng Tử Huyên. Những cây kim bạc trong tay cô không phải kim thông thường, mà là những tạo vật được kết tinh từ Thuật Khí. Chúng lấp lánh như ánh sao, mỗi cây đều tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, như chứa đựng cả sức mạnh thiên nhiên thuần khiết.
Cô điều khiển những cây kim bạc ấy bằng chính linh khí của mình, nhẹ nhàng khâu lại từng v·ết t·hương sâu hoắm trên cơ thể Băng Tử Huyên. Từng cây kim xuyên qua da thịt hắn, để lại những tia sáng mờ nhạt, nối lại từng đoạn kinh mạch đứt gãy, từng thớ cơ tổn thương.
---
Sau khi hoàn tất phần tái tạo cơ bản, Điệp Linh Tú lấy ra một chiếc bình ngọc xanh biếc, bên trong chứa thứ dược dịch hiếm có mang tên "Thanh Ngọc Linh Dịch". Đây là loại dược phẩm quý báu, được cô đặc từ linh khí thuần túy của hơn mười loại thảo dược linh cấp cao. Dịch lỏng phát ra ánh sáng dịu dàng, mùi hương ngọt ngào như sương sớm, mang theo sức sống của cả đại ngàn.
Cô nhẹ nhàng mở nắp bình, một làn hơi mỏng manh nhưng mát lạnh từ bên trong lan tỏa ra. Với động tác chính xác, Điệp Linh Tú rót từng giọt dược dịch xuống đôi môi khô cằn của Băng Tử Huyên. Thanh Ngọc Linh Dịch ngay khi tiếp xúc với cơ thể hắn liền phát huy tác dụng, nhanh chóng dung hòa với dòng máu, tái tạo và chữa lành những tổn thương nghiêm trọng nhất.
Dưới sự tác động của linh dịch, cơ thể Băng Tử Huyên bắt đầu thay đổi rõ rệt. Làn da tái nhợt nay dần dần lấy lại sức sống, hơi thở yếu ớt của hắn cũng trở nên đều đặn hơn. Tựa như một ngọn đèn dầu sắp tắt được thổi bùng trở lại, sự sống trong hắn hồi sinh từng chút một.
---
Điệp Linh Tú chưa dừng lại. Sau khi dùng Thanh Ngọc Linh Dịch để tái tạo các tổn thương bên ngoài, cô liền đặt tay lên ngực Băng Tử Huyên. Một luồng ánh sáng xanh biếc từ lòng bàn tay cô tỏa ra, chính là "Ngũ Sắc Tinh Linh Thuật" – một trong những bí thuật chuyền thừa của tộc Ngũ Sắc Thánh Điệp.
Làn ánh sáng ấy như hòa quyện với sinh mệnh của Băng Tử Huyên, thấm sâu vào từng tế bào, từng kinh mạch. Tia sáng này không chỉ tái tạo tổn thương mà còn bồi đắp lại những phần kinh mạch đã tổn hại lâu dài, cải thiện và tăng cường sức mạnh cho cơ thể hắn.
Cuối cùng, khi toàn bộ thuật khí đã hoàn tất, Băng Tử Huyên hoàn toàn hồi phục. Dù hắn vẫn còn chìm trong hôn mê, nhưng cơ thể đã trở nên rắn rỏi, gần như nguyên vẹn tám chín phần. Điệp Linh Tú khẽ thở dài, đặt hắn nằm xuống một cách cẩn thận, đôi mắt hiện lên sự mệt mỏi xen lẫn sự mãn nguyện.
---
Kira đứng bên cạnh, đôi mắt sắc lạnh thường ngày giờ đây lại ánh lên một chút dịu dàng. Nhìn thấy Băng Tử Huyên hồi phục, cô khẽ gật đầu nhẹ, lòng thoáng thả lỏng. Thế nhưng, ánh mắt cô nhanh chóng quay lại phía Điệp Linh Tú, mang theo vẻ nghi hoặc:
"Điệp Linh Tú, ân nhân của ta... Rốt cuộc cô còn giấu ta điều gì? Cô đã biết về ngài ấy từ trước rồi, phải không?"
---
Điệp Linh Tú ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt của cô như phản chiếu cả bầu trời tĩnh lặng. Một tiếng thở dài vang lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:
"Chuyện này… ta không định giấu cô. Nhưng thực lòng mà nói, những chuyện như thế này, người phàm nhân không nên biết quá nhiều thì hơn. Biết nhiều, chỉ thêm nguy hiểm mà."
Cô nhìn về phía Băng Tử Huyên, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Giọng cô chậm rãi, mang theo chút cảm khái:
"Ta cũng không ngờ… ân nhân của cô lại chính là người đó chuyển thế. Tạo hóa xoay vần, mọi thứ đều nằm ngoài tầm tay chúng ta."
---
Kira nhíu mày, định lên tiếng hỏi thêm nhưng Điệp Linh Tú giơ tay ra hiệu ngăn lại. Cô tiếp lời:
"Những chuyện này, sau này sẽ có dịp nói rõ. Còn bây giờ, điều quan trọng nhất là cứu hắn. Hãy để ta hoàn tất những tổn thương cuối cùng."
Nói xong, cô lại đặt tay lên ngực Băng Tử Huyên. Từ lòng bàn tay, một luồng sáng ngũ sắc bừng lên lần nữa, hòa quyện với cơ thể hắn. Ánh sáng ấy mang theo sức sống thuần khiết, tái tạo và chữa lành những phần tổn thương nhỏ nhặt nhất, hoàn thiện hắn một cách trọn vẹn.
---
Trên bầu trời, ánh sáng của đan lôi đã tan dần, chỉ còn lại một bầu không khí yên ả.
Khi ánh sáng cuối cùng của thuật khí từ lòng bàn tay Điệp Linh Tú dần tắt đi, cơ thể Băng Tử Huyên nằm đó, trông như đã hoàn toàn hồi phục về mặt thể chất. Điệp Linh Tú khẽ lau giọt mồ hôi trên trán, ánh mắt tràn ngập sự hài lòng nhưng cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Thế nhưng trước khi cô kịp lấy lại hơi thở, hai thân ảnh nhanh chóng hiện ra bên cạnh cô, tựa như bóng ma xuất hiện mà không hề báo trước.
Tsukuyomi và nữ nhân Khiển Rối bước tới. Dáng vẻ uy nghiêm của Tsukuyomi khiến không khí xung quanh như trầm xuống vài phần. Trên tay cô, một viên đan dược phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tựa như một mặt trời nhỏ rực rỡ nhưng lại không chói mắt. Viên đan dược đó được gọi là "Thần Hồn Phục Nguyên Đan" một tuyệt phẩm luyện từ sáu loại linh dược quý hiếm bậc lục phẩm, có khả năng chữa lành những tổn thương về hồn thể.
---
Tsukuyomi tiến về phía Băng Tử Huyên, đôi mắt sắc bén nhưng lại ẩn giấu một chút dịu dàng hiếm hoi. Cô giơ viên đan dược lên trước ánh sáng, khiến nó phát ra những luồng quang mang mềm mại tỏa ra xung quanh. Quay sang Điệp Linh Tú, cô lên tiếng, giọng điệu bình thản nhưng lại như mang theo uy quyền tuyệt đối:
"Thể xác của hắn đã ổn, nhưng hồn thể thì vẫn chưa hồi phục. Chỉ cần hắn phục dụng viên Thần Hồn Phục Nguyên Đan này, hồn thể sẽ lập tức được chữa lành, trở lại nguyên trạng."
---
Không chờ Điệp Linh Tú phản ứng, Tsukuyomi từ từ cúi xuống, đưa viên đan dược vào miệng của Băng Tử Huyên. Ngay khi đan dược trượt qua cổ họng hắn, cơ thể Băng Tử Huyên lập tức có phản ứng. Một luồng sáng mờ nhạt, tựa như một dòng sông linh lực, bắt đầu chảy dọc theo mạch máu của hắn, lan tỏa khắp toàn thân.
Thế nhưng, đan dược này không hề nhẹ nhàng trong tác dụng. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cơ thể Băng Tử Huyên bắt đầu phát sinh những biến hóa đáng sợ. Sắc mặt hắn lúc tái nhợt tựa băng giá, toàn thân như bị đóng băng trong một lớp băng mỏng; lúc lại đỏ rực như lửa, từng giọt mồ hôi nóng hổi bốc hơi thành khói. Sinh khí trên người hắn trồi sụt liên tục, lúc mạnh mẽ như sông lớn, lúc lại mỏng manh tựa tơ nhện.
---
Tsukuyomi vẫn giữ một tư thế nghiêm cẩn. Hai tay cô đặt lên ngực Băng Tử Huyên, truyền vào cơ thể hắn những luồng thuật khí mềm mại nhưng không kém phần mạnh mẽ, giống như một dòng nước mát trấn áp cơn sóng dữ đang khuấy đảo bên trong.
Ánh mắt cô tập trung tuyệt đối, từng chút từng chút điều hòa dược lực đang cuồng bạo trong cơ thể hắn. "Thần Hồn Phục Nguyên Đan" là một đan dược cường đại, dược lực mạnh mẽ của nó nếu không được kiểm soát tốt sẽ ngay lập tức phá hủy thân thể tổn thương nguyên hồn.
Kira, nữ nhân Khiển Rối, và Điệp Linh Tú đứng bên cạnh, im lặng quan sát với ánh mắt đầy căng thẳng. Mỗi biến hóa trên cơ thể Băng Tử Huyên đều khiến họ không khỏi nín thở. Kira khẽ liếc nhìn Tsukuyomi, trong lòng không khỏi thầm kính phục trước sự tập trung và kiên nhẫn của cô.
---
Điệp Linh Tú khẽ cắn môi, muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng cô hiểu rõ quy tắc khắc nghiệt của quá trình này. Nếu có người thứ hai can thiệp, không những không giúp được gì mà còn có thể làm dược lực phản phệ ngược lại lên người đang điều hòa, gây ra những tổn thương khôn lường. Cô nắm chặt bàn tay, trong lòng chỉ có thể âm thầm cầu mong mọi chuyện suôn sẻ.
Thời gian trôi qua như dài vô tận. Ánh sáng trên cơ thể Băng Tử Huyên lúc bùng lên rực rỡ, lúc lại tắt lịm tựa như ngọn nến trước gió. Toàn bộ sự tập trung của Tsukuyomi dồn vào việc "chiết tách" từng luồng dược lực từ viên đan, sau đó hòa quyện nó với cơ thể của hắn một cách cẩn thận.
Mồ hôi đã thấm ướt trán Tsukuyomi, từng giọt chảy xuống gò má cô. Nhưng ánh mắt cô vẫn không hề dao động, đôi tay vững vàng tiếp tục duy trì thuật khí để dẫn dược.
---
Cuối cùng, sau một hồi lâu, cơ thể Băng Tử Huyên dần bình ổn trở lại. Những cơn co giật từ tác dụng của dược lực dần tan biến, làn da hắn lấy lại sắc hồng hào, hơi thở trở nên đều đặn hơn. Từ bên trong cơ thể hắn, một luồng ánh sáng dịu nhẹ phát ra, giống như hồn lực đang được tái tạo.
Tsukuyomi nhẹ nhàng rút tay về, ánh mắt hiện lên một tia thỏa mãn hiếm hoi. Cô thở dài một hơi, đôi vai hơi thả lỏng sau quá trình tiêu hao không ít sức lực. Quay sang ba người đứng bên cạnh, cô nói ngắn gọn:
"Hồn thể của hắn đã phục hồi. Giờ thì mọi thứ đã ổn định."
---
Cả Kira, nữ nhân Khiển Rối, và Điệp Linh Tú đều thở phào nhẹ nhõm. Điệp Linh Tú khẽ cúi đầu, trong lòng không khỏi khâm phục sự kiên cường và kỹ năng của Tsukuyomi.
Khi mọi việc với Băng Tử Huyên đã ổn thỏa, Tsukuyomi nhẹ nhàng đứng dậy. Ánh mắt sắc lạnh của cô quét qua không gian xung quanh, tựa như đang dò xét điều gì đó ẩn giấu. Sau một thoáng trầm ngâm, cô khẽ nghiêng đầu, thần thức truyền âm đến Điệp Linh Tú.
"Chỗ này còn có kẻ đang nhìn trộm," giọng nói của cô vang lên trong tâm trí Điệp Linh Tú, vừa lạnh lẽo vừa cương nghị. "Ta nghi kẻ đó chính là kẻ đứng sau lũ Quỷ Nhân mà chúng ta vừa đối mặt. Hắn có thể đang âm thầm theo dõi động tĩnh của ta và các ngươi. Vì vậy, phiền cô mau chóng đưa mọi người ra khỏi không gian trùng động này."
---
Điệp Linh Tú thoáng khựng lại. Ánh mắt cô trở nên cảnh giác, nhưng khi nghe Tsukuyomi nhắc đến một điều quan trọng, đôi mắt Điệp Linh Tú khẽ dao động.
"Còn về hắn," Tsukuyomi tiếp tục, giọng điệu trầm lắng hơn, tựa như suy tư điều gì đó rất xa xăm, "Có phải thật sự là người đó chuyển thế hay không, ta sẽ quay lại tìm hắn. Nếu điều đó là sự thật, thì có lẽ tương lai của thuật giới sẽ thay đổi. Một thời kỳ huy hoàng xưa cũ có khả năng được tái hiện."
Nói đến đây, khóe môi Tsukuyomi khẽ nhếch lên, ánh mắt ánh lên một tia hoài niệm, như đang nhớ lại những ngày tháng đầy huy hoàng trong quá khứ. Cô lặng yên trong giây lát, tựa như ngắm nhìn viễn cảnh mà cô mơ tưởng bấy lâu nay, nhưng rồi nhanh chóng trở lại thực tại.
"Thôi được rồi," giọng nói của Tsukuyomi trở nên dứt khoát, ánh mắt sắc bén quét qua Điệp Linh Tú, "Ngươi mau đi đi."
---
Hiểu được tâm tư và sự thúc giục từ Tsukuyomi, Điệp Linh Tú liền cúi đầu đáp lời:
"Vậy ta cáo biệt trước."
Dứt lời, Điệp Linh Tú giơ tay lên, các ngón tay thon dài khẽ vẽ một đường trên không trung, một ánh sáng rực rỡ lóe lên. Từ khoảng không trước mặt cô, một vết rách không gian dần xuất hiện, giống như một bức màn vô hình bị xé toạc, để lộ ra một thông đạo dẫn ra bên ngoài. Không gian xung quanh vết rách rung động dữ dội, từng luồng gió xoáy mạnh thổi qua khiến cả mặt đất cũng khẽ rung lên.
Quay lại nhìn Kira, Điệp Linh Tú nói nhẹ: "Kira, ta đã mệt. Phần còn lại, cô hãy tự lo liệu."
---
Kira gật đầu, không nói một lời. Điệp Linh Tú sau đó bước đến gần Kira, thân thể cô dần mờ đi, hóa thành một luồng sáng rực rỡ nhập thẳng vào thân thể Kira. Trong khoảnh khắc ấy, Kira cảm nhận được một luồng sức mạnh ấm áp tràn ngập cơ thể mình, sức mạnh mà Điệp Linh Tú đã để lại để cô sử dụng trong trường hợp cần thiết.
"Cô yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta." Kira thầm nói với Điệp Linh Tú trong lòng, rồi tiến đến bên cạnh Băng Tử Huyên. Cô khẽ cúi xuống, dùng cả hai tay nâng hắn lên lưng mình.
Với ánh mắt kiên định, Kira bước thẳng đến thông đạo không gian, nhún chân một cái, cả hai người lập tức biến mất sau vết rách.
---
Nữ nhân Khiển Rối đứng bên cạnh, khẽ nhìn Tsukuyomi. Cô cúi người thật sâu, vẻ kính trọng hiện rõ trong từng cử chỉ, rồi nhanh chóng bước vào vết rách không gian sau Kira. Trước khi biến mất, bóng dáng cô như một tia lửa đỏ rực lóe lên, hòa tan vào màn ánh sáng.
Khi vết rách không gian hoàn toàn khép lại, chỉ còn lại một mình Tsukuyomi đứng giữa không gian trùng động hoang vu.
Ánh mắt cô lúc này trở nên lạnh lẽo, băng giá, hoàn toàn khác biệt với vẻ điềm tĩnh trước đó. Giọng nói của cô vang lên, từng chữ như lưỡi dao sắc bén:
"Nhìn đủ rồi chứ?"
---
Chưa dứt lời, Tsukuyomi đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ vẫy nhẹ, và từ đó, một tia sáng băng lãnh bắn ra như mũi tên xé gió. Tia sáng ấy xuyên thẳng vào một góc khuất phía trên cao, nơi một con bọ nhỏ đang âm thầm bay lượn. Con bọ b·ị đ·ánh trúng, lập tức nổ tung thành một làn khói đen, để lộ ra một luồng khí tà ác còn vương lại trong không trung, như thể chính nó là một công cụ theo dõi được kẻ thù điều khiển từ xa.
Tsukuyomi thu tay về, ánh mắt lạnh lẽo nhưng không hề bất ngờ. Cô đứng yên một lúc, như đang suy ngẫm về điều gì đó.
---
Cuối cùng, cô khẽ nhắm mắt, và thân ảnh uy nghiêm của cô từ từ mờ đi. Tựa như bóng ma, cô biến mất vào không gian trùng động, để lại phía sau một bầu không khí tĩnh lặng nhưng lại nặng nề.