Mộng Sinh Giới

Chương 118: Tuyết rơi - quán mỳ ramen



Chương 117: Tuyết rơi - quán mỳ ramen

Tuyết rơi càng lúc càng dày, từng bông tuyết trắng xóa như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng đáp xuống, phủ kín cả lối đi lẫn mặt đất. Chỉ trong chốc lát, lớp tuyết dưới chân đã dày thêm đáng kể, khiến từng bước chân của người qua lại để lại những dấu ấn mờ nhạt.

Băng Tử Huyên khẽ hít một hơi sâu, cảm nhận cái lạnh buốt len lỏi qua từng lớp áo. Hắn nhấp thêm một ngụm cà phê đang nguội dần trên tay, hơi ấm giờ đây chỉ còn lờ mờ, nhưng cũng đủ để xua đi chút giá rét nơi đầu lưỡi. Đặt ly cà phê rỗng vào thùng rác gần đó, hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, phủi nhẹ lớp tuyết mỏng bám trên vai áo trước khi rời đi.

Ánh mắt hắn khẽ liếc xuống nền đất giờ đã phủ trắng xóa, đôi chân hắn để lại những dấu giày hằn sâu trên lớp tuyết khi bước đi. Lòng hắn thoáng hiện lên hình ảnh em gái – Haruka, cái tên giờ đây mang đến cho hắn cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Nhẩm tính trong đầu, Băng Tử Huyên lẩm bẩm:

"Kỳ thi quốc gia sắp tới rồi. Chắc hẳn bây giờ con bé cũng đang bận rộn chuẩn bị. Đúng là khoảng thời gian này không mấy dễ chịu..."

Những suy nghĩ về Haruka kéo theo một chuỗi cảm xúc phức tạp trong lòng hắn. Một chút lo lắng, một chút bất an, nhưng hơn hết là cảm giác day dứt khi nghĩ đến mối quan hệ xa cách giữa cả hai. Hắn rút điện thoại từ túi áo, kiểm tra ngày tháng và lập tức nhíu mày.

"Gần một tuần rồi sao...!?" – Hắn trầm ngâm. Thời gian kể từ khi hắn ngất đi tại lớp học và tỉnh lại ở khách sạn dường như đã trôi qua trong chớp mắt. Trong suốt những ngày đó, trí nhớ hắn như bị xóa sạch, không thể hồi tưởng lại bất kỳ điều gì.

Hắn đứng lặng một lúc, tự hỏi liệu những gì xảy ra có phải là hệ quả của một c·hấn t·hương thần kinh, hay còn điều gì khác mà hắn chưa nhận ra. Nhưng dù nguyên nhân là gì, hắn cũng biết rõ mình cần phải hỏi Kira để làm sáng tỏ.

Đúng lúc đó, một cơn đói cồn cào từ dạ dày truyền lên, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Âm thanh "rột rột" của bụng hắn vang lên, khiến hắn bất giác đưa tay lên bụng mà thở dài.

"Cả ngày nay chưa ăn gì, cũng chẳng trách được..." – Hắn lẩm bẩm, kéo cao khăn quàng cổ để chắn gió. Quả thật, ngoài cốc cà phê sáng nay, hắn chưa hề nạp thêm thứ gì vào bụng.

Quyết định không để cơn đói h·ành h·ạ thêm nữa, Băng Tử Huyên bước đi, đôi mắt khẽ lướt qua những tòa nhà xung quanh, tìm kiếm một quán ăn nhỏ để lót dạ. Hơi thở hắn tỏa ra làn khói trắng mỏng trong không khí lạnh. Dòng người trên phố vẫn đông đúc như thường, nhưng hắn bước đi với vẻ thờ ơ, không thực sự quan tâm đến đám đông xung quanh.

---

Băng Tử Huyên đứng trước quán ramen nổi tiếng nằm sâu trong một con phố nhỏ giữa lòng Tokyo. Bầu không khí đông đúc của khu phố không hề giảm đi dù là giữa mùa đông lạnh giá. Tuyết phủ trắng mái nhà và con đường lát đá, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa kính của quán tạo nên một khung cảnh đầy hấp dẫn.

Hắn đứng cuối hàng dài người xếp hàng, kiên nhẫn chờ đợi trong không khí rộn ràng nhưng không kém phần trật tự. Tiếng nói chuyện khe khẽ hòa quyện cùng mùi hương đặc trưng của ramen thoảng ra từ bếp khiến bụng hắn lại càng réo vang.

Dòng người nhích dần về phía trước, và sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt hắn. Tấm rèm noren treo trước cửa quán khẽ lay động khi Băng Tử Huyên bước vào, hơi ấm từ bên trong lập tức xua tan cái lạnh bám trên vai áo hắn. Không gian quán không lớn, nhưng được thiết kế tinh tế và gần gũi, với bàn ghế gỗ mộc, ánh đèn vàng dịu, và những bức tranh vẽ phong cảnh Nhật Bản treo trên tường.



Nhân viên phục vụ, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồng phục gọn gàng, cúi người chào hắn bằng sự kính cẩn.

“Xin chào quý khách, mời đi lối này,” ông nói, giọng thân thiện nhưng cũng rất chuẩn mực.

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu đáp lại, không nói gì thêm, và bước theo người phục vụ. Dáng điềm tĩnh nhưng thoáng lạnh lùng của hắn khiến một vài người ngồi gần đó lén nhìn thoáng qua. Dường như khí chất trầm mặc và gương mặt sắc sảo của hắn vô tình thu hút sự chú ý. Người phục vụ dẫn hắn đến một bàn trống gần góc quán – một vị trí vừa đủ yên tĩnh để hắn cảm thấy thoải mái.

Ngồi xuống ghế, hắn cầm lấy menu bằng gỗ mộc trên bàn, lướt qua danh sách các món ăn. Từng dòng chữ tiếng Nhật được viết tay bằng nét chữ thanh thoát, kèm theo hình ảnh minh họa đầy màu sắc của những bát ramen nóng hổi. Hắn chọn món ramen đắt nhất của quán – một loại đặc biệt với nước

dùng từ xương heo hầm 12 giờ, thịt bò wagyu mềm tan, và trứng ngâm tương chuẩn vị Nhật. Ngoài ra, hắn cũng gọi thêm một món phụ lạ mắt cùng với một cốc trà xanh nóng để giữ ấm cơ thể.

“Cảm ơn ngài. Xin hãy đợi một chút,” người phục vụ cúi đầu chào lần nữa trước khi quay đi.

---

Một lúc sau, mùi hương quyến rũ từ bát ramen dần kéo gần hơn khi người phục vụ mang món ăn đến. Trước mặt Băng Tử Huyên giờ là một bát ramen b·ốc k·hói nghi ngút, nước dùng vàng óng ánh, những lát thịt bò wagyu mềm mịn xếp gọn gàng, và quả trứng ngâm tương được cắt đôi, lòng đỏ sóng sánh như chực tan ra. Người phục vụ đặt bát ramen trước mặt hắn một cách cẩn thận, cúi người chào thêm lần nữa rồi rời đi.

Băng Tử Huyên khẽ tách đôi đũa gỗ, nghe tiếng "cách" nhỏ vang lên trong không gian. Trước khi ăn, hắn chắp hai tay lại một cách đơn giản – không phải để nói lời cảm ơn bữa ăn như phong tục Nhật Bản, mà chỉ như một hành động quen thuộc. Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua bát ramen, khói vẫn bốc lên mang theo mùi thơm đậm đà, khiến dạ dày hắn càng cồn cào hơn.

Hắn gắp một sợi mì vàng óng đưa lên miệng. Vị nước dùng béo ngậy hòa quyện với độ dai vừa phải của sợi mì lan tỏa khắp đầu lưỡi, khiến hắn không khỏi cảm thán trong lòng. Từng miếng thịt bò mềm mại như tan chảy trong miệng, quả trứng ngâm tương với lòng đỏ béo bùi khiến hương vị càng thêm trọn vẹn.

Giữa tiết trời mùa đông lạnh giá, ngồi trong một quán ramen truyền thống ấm cúng, trước mặt là bát mì nóng hổi cùng hương vị tuyệt hảo, Băng Tử Huyên cảm thấy sự thoải mái len lỏi qua từng sợi thần kinh. Hắn ăn chậm rãi, để từng hương vị được thưởng thức trọn vẹn. Nhìn qua cửa sổ, tuyết vẫn rơi nhẹ bên ngoài, hòa cùng ánh đèn đường vàng nhạt tạo nên một khung cảnh vừa bình yên, vừa đặc trưng của Tokyo trong mùa đông.

Dù chỉ là một bữa ăn giản đơn, nhưng đối với Băng Tử Huyên, khoảnh khắc này lại mang đến sự bình yên hiếm hoi giữa những dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu hắn.

Khung cảnh trong quán ramen ấm áp, tiếng thìa đũa chạm vào bát, tiếng trò chuyện rì rầm xen lẫn mùi thơm béo ngậy của nước dùng. Băng Tử Huyên đang thưởng thức từng đũa mì nóng hổi, hơi khói nghi ngút bốc lên làm mờ đi một phần góc nhìn. Khi vừa định đưa thêm một miếng thịt bò wagyu lên miệng, hắn bỗng cảm nhận thấy một bóng hình đứng gần mình. Nhẹ nhàng đặt đũa xuống, hắn quay sang.



Đứng cạnh hắn là một cô gái trẻ trong bộ đồng phục nhân viên đặc trưng của quán ăn, chiếc tạp dề màu trắng và khăn quấn đầu được thắt gọn gàng. Gương mặt cô gái sáng bừng bởi một nụ cười hiền hậu, ánh mắt ánh lên vẻ thân thiện nhưng có chút e dè. Khi nhận ra người ngồi trước mặt mình, nụ cười ấy càng tươi hơn.

“Thầy… Saito-sensei?” – Giọng cô vang lên nhẹ nhàng, hơi pha chút bất ngờ.

Băng Tử Huyên thoáng dừng lại một nhịp, trong đầu chợt lóe lên cảm giác quen thuộc nhưng chưa thể nhớ rõ ngay. Nhìn kỹ lại gương mặt cô gái trẻ, hắn đăm chiêu vài giây trước khi nở một nụ cười mơ hồ, như đang cố gắng kết nối các mảnh ký ức.

Cô gái hơi nghiêng đầu, rồi nhanh chóng giới thiệu lại:

“Em là Akane, học sinh lớp đầu tiên mà thầy dạy ạ. Lớp 3-A. Có lẽ thầy không nhớ, nhưng em ngồi gần cửa sổ, bàn thứ hai.”

Nghe vậy, Băng Tử Huyên thoáng sững người. Hắn đưa mắt nhìn cô chăm chú thêm một lần nữa, cố gắng hình dung lại ký ức về những gương mặt học sinh trong lớp. Một khoảnh khắc trôi qua, và cuối cùng, hắn khẽ gật đầu, môi khẽ nhếch lên một tiếng “Ồ”:

“Akane… Phải rồi. Giờ thì tôi nhớ ra rồi. Em làm thêm ở đây à?”

Cô gái mỉm cười, gật đầu nhẹ, hai tay vẫn giữ trước người trong dáng vẻ lễ phép.

“Vâng, đây là quán ramen của gia đình em. Em chỉ phụ giúp vào cuối tuần hoặc khi rảnh thôi. Không ngờ hôm nay lại gặp thầy ở đây. Ban đầu em có chút nghi ngờ, nhưng khi thấy thầy quay qua, em chắc chắn không thể nhầm được.”

Băng Tử Huyên thoáng nhướng mày, ánh mắt lộ chút ngạc nhiên trước thông tin bất ngờ này. Nhưng không để sự tò mò kéo dài, hắn gật đầu nhẹ đáp:

“Thì ra là vậy. Quán ăn của gia đình em, đúng là rất nổi tiếng, tôi phải xếp hàng gần nửa tiếng mới vào được đấy.”

Nghe lời khen của hắn, Akane mỉm cười rạng rỡ. Nhưng rồi, nụ cười ấy chợt thoáng lắng xuống, ánh mắt cô hiện lên nét lo lắng.

“Thầy... tình trạng của thầy bây giờ thế nào rồi ạ? Lần đó thầy làm rất nhiều người lo lắng, trong đó có em.”

Băng Tử Huyên hơi khựng lại khi nghe cô nhắc đến chuyện lần trước. Hắn đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, giữ một vẻ mặt bình thản.

“Chỉ là lao lực quá độ thôi. Nhưng giờ thì ổn cả rồi, không có gì nghiêm trọng. Tuần sau tôi có thể quay lại dạy học bình thường.”



Nghe vậy, nét lo âu trên mặt Akane dần tan biến, thay vào đó là một nụ cười nhẹ nhõm.

“Thật may quá… Em đã sợ thầy bị bệnh nặng hay gì đó. Nhưng thầy nhớ giữ sức khỏe nhé. Làm việc quá sức không tốt đâu ạ.”

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, không nói thêm gì, nhưng trong lòng hắn thoáng qua chút ấm áp trước sự quan tâm chân thành của cô học trò này.

---

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên bước đến gần, dáng vẻ chững chạc nhưng đầy thân thiện. Ông mặc bộ đồng phục giống Akane, với tấm tạp dề dài và chiếc khăn quấn đầu, rõ ràng là một người làm việc trong quán. Khi ông dừng lại, ánh mắt ông hướng về Akane đầu tiên, như để dò hỏi cô đang nói chuyện với ai. Nhưng ngay sau đó, ông quay sang nhìn Băng Tử Huyên, và trong khoảnh khắc, ánh mắt ông lấp lánh một sự tò mò xen lẫn sự niềm nở.

“Akane, đây là bạn của con à?” – Ông hỏi, giọng trầm ấm nhưng rõ ràng là đầy thiện chí.

Akane quay qua, nhanh nhẹn trả lời:

“Không ạ, đây là thầy giáo của con, Saito-sensei. Thầy vừa mới vào trường dạy bọn con cách đây không lâu.”

Nghe vậy, người đàn ông bất chợt cúi người thật sâu, thái độ tỏ rõ sự tôn kính.

“Vậy ra đây là Saito-sensei, không ngờ lại vẫn còn trẻ đến vậy. Thật vinh dự khi anh ghé qua quán của chúng tôi. Xin cứ thoải mái, nếu cần gì thêm cứ gọi con gái tôi nhé.”

Băng Tử Huyên thoáng nhíu mày, không quen với sự lễ độ quá mức này, nhưng hắn vẫn gật đầu đáp lại.

“Cảm ơn anh.”

Người đàn ông mỉm cười hài lòng, rồi quay sang Akane, ra hiệu rằng ông sẽ rời đi để cô tiếp tục công việc. Akane cũng cúi chào cha mình trước khi quay lại nói với Băng Tử Huyên:

“Thầy cứ từ từ dùng bữa nhé. Nếu cần gì, cứ gọi em.”

Cô cúi người chào, sau đó quay lưng bước đi, để lại Băng Tử Huyên một mình với bát mì ramen nóng hổi trước mặt. Những lời hỏi thăm chân thành của Akane, cùng sự quan tâm thoáng qua của người cha, khiến lòng hắn cảm thấy có chút nhẹ nhàng hơn. Hắn lại cầm đũa lên, tiếp tục thưởng thức bữa ăn, đôi mắt hướng ra ngoài cửa kính, nơi tuyết vẫn rơi dày đặc như một bức tranh tĩnh lặng của mùa đông Tokyo.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.