Mộng Sinh Giới

Chương 122: Vận hạn đã định



Chương 121: Vận hạn đã định

Trong căn phòng giờ đây, không khí đã ngả sang một trạng thái khác—ngột ngạt, căng thẳng nhưng không kém phần nghiêm trọng. Lão trụ trì khẽ hạ giọng, vẻ mặt từ tốn ban đầu bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào Băng Tử Huyên, mỗi lời ông nói ra đều mang theo sức nặng khó mà lờ đi.

“Chàng trai trẻ, ta khẳng định lại một lần nữa: chúng ta không hề có ý xấu hay muốn hại cậu. Đừng quá đa nghi như vậy.”

Giọng nói trầm ổn của ông, thoạt nghe như một lời khuyên, nhưng lại ẩn chứa một sự răn đe đầy quyền uy. Thấy Băng Tử Huyên vẫn giữ thái độ dè chừng, đôi mắt ánh lên sự phòng bị, lão trụ trì ngừng một nhịp, ánh mắt thoáng hiện vẻ thất vọng. Ông khẽ gật đầu, đổi giọng cương nghị và lạnh lùng:

“Nếu cậu không muốn làm chuyện này, chúng ta cũng không ép. Mời cậu rời đi.”

Lời nói vừa dứt, bầu không khí trong phòng như bị ép lại bởi một luồng áp lực vô hình. Lão trụ trì ngồi thẳng lưng, thần thái ung dung mà nghiêm nghị, không còn vẻ hòa nhã như lúc trước. Ngay cả hai âm dương sư đứng phía sau ông cũng bất giác lặng người, không khí trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ từng tiếng thở.

Băng Tử Huyên thoáng ngạc nhiên trước sự thay đổi bất ngờ này. Hắn đang mỉm cười gượng gạo thì cũng ngừng lại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc. Ánh mắt của lão già này, cùng với lời nói chắc nịch, khiến hắn không khỏi suy nghĩ. Nhưng rồi, sau một thoáng cân nhắc, hắn đứng dậy, quyết định không muốn dây dưa thêm. Những rắc rối trong cuộc đời hắn vốn đã đủ nhiều, việc này, có lẽ không đáng để hắn đặt cược.

Hắn khẽ phẩy tay, giọng bình thản mà dứt khoát:

“Akane, chúng ta đi.”

Akane đứng khép mình ở một góc phòng, nghe hắn gọi liền gật đầu. Cô bước nhanh về phía hắn, dáng vẻ có chút rụt rè. Băng Tử Huyên bước tới cánh cửa, tay khẽ đẩy nó ra, ánh sáng bên ngoài hành lang lập tức hắt vào. Nhưng đúng lúc hắn bước chân ra khỏi phòng, giọng nói trầm thấp của lão trụ trì bất chợt vang lên từ phía sau, sắc lạnh như một mũi kim chọc thẳng vào lòng hắn:

“Nếu cậu thực sự không muốn cứu em gái mình, thì cứ việc rời khỏi đây. Nhưng ta khuyên cậu… sau này đừng có hối hận.”

Câu nói như một nhát kiếm sắc bén chém ngang không gian, khiến bước chân của Băng Tử Huyên ngay lập tức khựng lại giữa chừng. Cánh cửa nửa mở, một chân đã bước ra ngoài, nhưng cơ thể hắn như bị giữ chặt bởi một lực kéo vô hình. Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, gương mặt quay nửa về phía sau, giọng nói lạnh lẽo cất lên:



“Ý ông là gì?”

Lão trụ trì vẫn giữ tư thế ngồi yên tĩnh trên chiếu, đôi mắt nhắm hờ, nét mặt không chút biến đổi. Nghe hắn hỏi, ông từ từ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như xuyên thấu mọi bí mật. Giọng nói trầm ổn vang lên, nhưng mang theo một sự lạnh lùng đầy ám chỉ:

“Ý ta rất rõ ràng. Theo như những gì ta tính toán được, đáng ra vận mệnh của cậu đã chấm dứt từ khi còn rất nhỏ. Một đứa trẻ như cậu, sinh ra đã mang điềm báo c·hết yểu, khó lòng sống qua ba tuổi. Nhưng… cậu vẫn còn sống đến bây giờ. Có bao giờ cậu tự hỏi tại sao không?”

Lời nói của ông khiến Băng Tử Huyên thoáng giật mình, nhưng gương mặt hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén như dao quét thẳng về phía ông ta. Lão trụ trì khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo sự bí hiểm đầy đáng sợ:

“Cậu còn sống… là bởi vì có người đã gánh lấy vận số của cậu. Đứa em gái song sinh của cậu, từ khi sinh ra, đã gánh lấy mọi điềm xấu và vận mệnh đen đủi đáng lẽ thuộc về cậu. Cô ấy là lý do cậu có thể sống sót đến tận bây giờ. Nhưng đáng tiếc thay, vận mệnh của cô ấy không thể gánh mãi được. Theo như những gì ta tính toán, cô ấy sẽ không thể sống quá 18 tuổi. Đây không phải lời đồn đại vô căn cứ, mà là chân lý khắc nghiệt của trời đất.”

Nghe đến đây, đôi mắt Băng Tử Huyên thoáng lóe lên một tia dao động, nhưng hắn nhanh chóng che giấu. Lão trụ trì quan sát rất kỹ từng biểu cảm nhỏ nhặt của hắn, khóe môi ông khẽ nhếch lên, giọng nói đều đều tiếp tục:

“Nếu cậu không tin, ta cũng không trách. Nhưng đừng nói rằng ta không cảnh báo trước. Nếu cậu cứ thế mà rời đi, đừng hối hận khi ngày đó thực sự đến.”

Những lời của lão trụ trì như một nhát búa giáng mạnh vào tâm trí Băng Tử Huyên. Hắn đứng bất động trước cánh cửa, những suy nghĩ hỗn loạn xoáy tung trong đầu. Kira… đã từng nhắc đến chuyện này, rằng sự tồn tại của hắn có phần liên quan đến em gái mình, nhưng lời nói mơ hồ ấy không đủ để hắn hoàn toàn tin tưởng. Giờ đây, lão già trước mặt lại nói rõ ràng đến từng chi tiết, thậm chí còn nhắc đến hạn vận của Haruka. Làm sao ông ta biết được chuyện này? Làm sao ông ta biết hắn có em gái? Hay… lẽ nào ông ta đã nhìn thấy bức ảnh? Không đúng… hắn chưa từng để lộ bất cứ điều gì.

Hắn thoáng trầm ngâm, bàn tay đặt trên khung cửa khẽ siết lại. Một vài giây sau, Băng Tử Huyên chậm rãi quay người lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào lão trụ trì. Trong khoảnh khắc ấy, lão trụ trì khẽ mỉm cười, như thể ông đã biết trước hắn sẽ quay lại. Nụ cười ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị, tựa như một người chơi cờ đã nhìn ra toàn bộ nước đi của đối phương.

Băng Tử Huyên dừng lại ngay giữa căn phòng, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trên trần chiếu xuống khiến bóng hắn đổ dài trên sàn. Hắn xoay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía lão trụ trì vẫn đang ngồi yên vị trên chiếu. Giọng nói của hắn cất lên, không lớn nhưng đầy sự căng thẳng, như một lưỡi dao sắc bén chĩa thẳng vào đối phương:

“Chuyện em gái tôi chỉ sống được 18 tuổi? Điều này phát ra từ miệng ông, không một bằng chứng, không một căn cứ cụ thể, và ông muốn tôi tin? Thật nực cười! Nếu lời ông nói là sự thật, chẳng phải Hàn Tuyết chỉ còn sống được chưa đến ba tháng nữa sao? Làm sao có thể? Con bé khỏe mạnh như vậy, hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất thường. Ông nghĩ tôi sẽ dễ dàng tin những lời đồn đoán vô căn cứ của ông chỉ để ép buộc tôi sao?”



Giọng hắn ngày càng sắc bén, từng chữ như lưỡi kiếm chém xuống, mang theo cả sự giận dữ được kiềm nén. Hắn bước thêm một bước về phía trước, ánh mắt lạnh như băng đối diện với lão trụ trì, giọng điệu dần trở nên đanh thép hơn:

“Ông có thể nói bất kỳ điều gì, làm bất kỳ điều gì. Nhưng đừng bao giờ kéo Hàn Tuyết vào những trò hề này. Nếu ông dám nhắm đến con bé, thì dù có phải trả giá bằng bất kỳ thứ gì, tôi cũng sẽ khiến ông nhận lấy kết cục không mấy tốt đẹp đâu, nhớ lấy lời tôi.”

Cả căn phòng như bị luồng khí lạnh của sự tức giận bao phủ. Akane đứng phía sau Băng Tử Huyên, bất giác lùi lại một bước, đôi mắt thoáng hiện sự lo lắng. Nữ âm dương sư đứng cách đó không xa cũng nhíu mày, trong khi người thanh niên âm dương sư bên cạnh cô chỉ khẽ liếc về phía lão trụ trì, như chờ đợi phản ứng của ông.

Lão trụ trì, dù đối diện với thái độ giận dữ đầy đe dọa của Băng Tử Huyên, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Ông ngồi yên tại chỗ, không một động thái thừa thãi, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Ánh mắt ông vẫn bình thản như mặt nước tĩnh lặng, giọng nói cất lên trầm ổn và đầy uy nghi:

“Ta chẳng có bất kỳ lý do nào để làm hại em gái cậu, cũng không cần phải bịa ra những lời dối trá để ép buộc cậu. Những gì ta nói, chỉ đơn giản là lời nhắc nhở từ một người đã sống đủ lâu để hiểu rõ quy luật của trời đất. Ấy vậy mà lại bị vu khống là kẻ có dã tâm ám tính, thật khiến ta thất vọng.”

Lời nói của ông không mang theo sự tức giận hay oán trách, mà chỉ là một sự thật lạnh lùng, như một tảng đá rơi xuống khiến không khí càng thêm nặng nề. Ông khẽ cúi đầu, ánh mắt thấp thoáng vẻ mệt mỏi, rồi tiếp tục, giọng nói đầy cảm thán:

“Nếu không phải vì lời hứa năm xưa của cố nhân, của vị trụ trì đầu tiên tại nơi này giao lại nhiệm vụ cho các thế hệ sau, thì ngần này tuổi đời của ta cũng chẳng muốn dây dưa với những chuyện phức tạp như thế này. Nhưng… đó là bổn phận ta phải làm, không hơn không kém.”

Ông ngừng lại, đôi mắt hơi nheo lại nhìn về phía Băng Tử Huyên, giọng nói chậm rãi nhưng lại mang sức nặng như núi:

“Ta không có ý hại cậu hay em gái cậu. Chúng ta, từ ta đến hai người họ, đều chỉ là những kẻ phụng mệnh, làm theo di nguyện của những thế hệ trước. Chuyện này, nếu thành, sẽ mang lại lợi ích cho cậu. Còn chúng ta, chẳng nhận được bất kỳ thứ gì ngoài trách nhiệm nặng nề của mình. Ta không mong cậu tin ngay, nhưng cậu nên tự suy nghĩ kỹ về lời ta nói. Bởi sự thật, không phải lúc nào cũng dễ chấp nhận.”

Lão trụ trì vừa dứt lời, không gian trong phòng rơi vào im lặng. Những lời nói của ông, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như một chiếc búa giáng mạnh vào suy nghĩ của Băng Tử Huyên. Hắn nhìn chằm chằm vào ông, đôi mắt lóe lên sự hoang mang pha lẫn tức giận. Trong lòng hắn, một cơn sóng lớn đang cuộn trào, nhưng hắn không để lộ ra ngoài.

Sau một hồi im lặng, Băng Tử Huyên khẽ nghiến răng, nhưng không nói thêm gì.



Lão trụ trì ngồi im lặng một lúc, đôi mắt nhắm hờ như đang chìm vào dòng suy tư nào đó. Sau vài giây, ông từ từ mở mắt ra, ánh nhìn sâu thẳm lướt qua bóng dáng của Băng Tử Huyên đang đứng im lặng trước cửa, đôi vai hơi căng cứng vì những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Cảm nhận được thời điểm hiện tại chưa thực sự thích hợp, lão trụ trì khẽ thở dài một hơi nhẹ, giọng nói trầm ổn vang lên, nhưng lần này đã nhuốm thêm chút khoan dung và thấu hiểu:

“Thôi được rồi... Dù sao chuyện này chúng ta đã chờ đợi hàng trăm năm, thêm vài tháng ngắn ngủi cũng không là gì cả. Cậu có thể thoải mái rời đi. Nếu sau này suy nghĩ thật kỹ, đầu năm tới hãy quay lại đây. Lúc đó, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.”

Băng Tử Huyên khựng lại khi nghe những lời này, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc phức tạp. Hắn vẫn đứng đó, không vội bước đi, như thể những lời của lão trụ trì vừa thốt ra đã để lại một dấu ấn nào đó trong tâm trí hắn. Hắn suy nghĩ trong im lặng, đôi mắt trầm mặc nhưng sâu thẳm, ánh lên sự đấu tranh nội tâm mãnh liệt. Cuối cùng, hơi thở của hắn dịu đi đôi chút. Khi ngẩng đầu nhìn về phía lão trụ trì, ánh mắt hắn đã không còn chỉ là sự cảnh giác ban đầu, mà thay vào đó là một chút kính trọng ẩn hiện.

Hắn khẽ cúi đầu, giọng nói thấp nhưng rõ ràng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng:

“Nếu như những gì ông nói là sự thật, tôi nhất định sẽ quay lại để tạ lỗi với ông. Nhưng giờ... xin phép tôi được rời đi.”

Nói dứt lời, Băng Tử Huyên cúi người một cách chậm rãi, biểu thị sự tôn trọng đối với lão trụ trì. Đây không phải sự kính sợ, mà là hành động của một người đàn ông đang dần nhận ra giá trị và ý nghĩa của những điều đối phương nói, dù trong lòng vẫn còn những hoài nghi. Hắn đứng thẳng người dậy, quay lưng tiến về phía cánh cửa.

Akane, đứng yên lặng phía sau, thoáng ngạc nhiên khi thấy Băng Tử Huyên thay đổi thái độ như vậy, nhưng cô không nói gì. Khi thấy hắn bước đi, cô vội vàng bước theo, giữ một khoảng cách vừa đủ. Hai người từ từ tiến đến cánh cửa lớn.

Bỗng nhiên, hai âm dương sư đứng phía sau lão trụ trì khẽ động. Nữ âm dương sư nhíu mày, bàn tay đặt nhẹ lên chiếc hộp gỗ sơn mài bên cạnh, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Băng Tử Huyên. Nam âm dương sư bên cạnh cô khẽ nghiêng người về phía trước, đôi mắt sắc lạnh lóe lên như muốn hành động. Nhưng khi cả hai định cất bước, lão trụ trì chỉ khẽ giơ tay lên, một động tác nhẹ nhưng đầy uy lực.

“Dừng lại. Đừng cản đường họ.”

Giọng nói của ông vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy sự dứt khoát, khiến cả hai âm dương sư không thể không nghe theo. Nữ âm dương sư cắn nhẹ môi dưới, hạ tay khỏi chiếc hộp, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ sự cảnh giác. Nam âm dương sư khẽ thở ra, ánh nhìn thu lại nhưng không giấu được vẻ không hài lòng. Dù vậy, cả hai không ai dám trái lệnh, chỉ im lặng nhìn bóng dáng Băng Tử Huyên và Akane dần rời khỏi căn phòng.

Băng Tử Huyên đẩy cửa bước ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào, phủ lên toàn bộ không gian lạnh lẽo. Trước khi hoàn toàn bước qua ngưỡng cửa, hắn thoáng dừng chân, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Không ngoái đầu lại, hắn tiếp tục bước đi, cùng Akane rời khỏi nơi đây.

Khi cánh cửa khép lại, không gian trong căn phòng trở nên im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng gió ngoài xa. Lão trụ trì ngồi lặng một lúc, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy tính điều gì đó. Cuối cùng, ông khẽ cười một cách khó hiểu, giọng nói trầm thấp vang lên, như thể tự nói với chính mình:

“Cậu ta sẽ quay lại... không sớm thì muộn. Những gì đã định, không phải thứ có thể dễ dàng trốn tránh.”

Hai âm dương sư nghe vậy chỉ lặng lẽ nhìn nhau, nhưng trong mắt mỗi người đều ánh lên một tia kỳ vọng xen lẫn cảnh giác.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.