Mộng Sinh Giới

Chương 126: Hồ nước lặng



Chương 125: Hồ nước lặng

Bầu trời chiều dần chuyển sang sắc cam nhạt, ánh mặt trời le lói cuối ngày phủ một lớp ánh sáng dịu dàng lên mặt hồ tắm lộ thiên. Hơi nước bốc lên từ làn nước nóng hòa quyện với không khí mát lạnh, tạo nên một không gian mơ màng như cảnh tiên. Akane nhẹ nhàng bước xuống hồ tắm trước, nước ấm nhanh chóng ôm lấy cơ thể cô. Làn da trắng ngần của cô ửng hồng lên dưới hơi nước, đôi má đỏ bừng không rõ vì nhiệt độ hay vì chút e ngại.

Cô thả lỏng người, nhắm mắt tận hưởng dòng nước nóng làm dịu đi mọi căng thẳng. Khuôn mặt cô rạng rỡ, đôi môi nhoẻn lên một nụ cười vui sướng, cứ như một đứa trẻ được thưởng thức món quà bất ngờ.

Băng Tử Huyên đứng một lúc ở bậc đá gần đó, nhìn Akane chìm trong niềm vui thích. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ bước xuống hồ từ phía đối diện, chọn một góc xa nhất có thể để giữ khoảng cách. Dòng nước nóng bao bọc lấy cơ thể hắn ngay khi hắn ngâm mình xuống. Đôi mắt hắn nhắm lại, hơi thở dài nhẹ thả lỏng cơ thể. Đây là lần đầu tiên hắn tắm suối nước nóng, và cũng là lần đầu tiên tắm chung với một người khác giới – một trải nghiệm khiến hắn không khỏi có chút bối rối.

Ngồi yên lặng trong làn nước, hắn cố gắng tập trung vào cảm giác thư giãn thay vì suy nghĩ về những gì đang diễn ra xung quanh. Tuy vậy, đôi tai hắn vẫn không ngừng nghe thấy tiếng cười khúc khích và những lời thì thầm đầy hào hứng của Akane từ phía đối diện. Lúc này, trong mắt hắn, cô học trò này không còn chỉ đơn giản là một người nhí nhảnh ngây thơ. Hắn bất giác nhận ra rằng, phía sau vẻ ngoài đáng yêu ấy là một vóc dáng đầy đặn, có phần trưởng thành hơn hắn từng nghĩ. Chính suy nghĩ này khiến hắn khẽ lắc đầu, tự nhủ: “Mình đang nghĩ gì vậy? Đây không phải lúc để chú ý mấy chuyện vớ vẩn như thế.”

Thật ra, mặc dù hiện tại Băng Tử Huyên đang mang danh thầy giáo trưởng thành, nhưng sự thật tuổi của hắn và Akane chỉ cách nhau vài tháng ngắn ngủi. Chính điều này đôi khi khiến hắn khó lòng giữ vững được ranh giới tâm lý giữa một người thầy và một người bạn đồng trang lứa. Đặc biệt trong tình huống hiện tại – một hồ tắm chung, giữa một nam và một nữ, lại không phải trong mối quan hệ gia đình hay tình nhân – khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ và không thoải mái.

Dù vậy, hắn vẫn cố giữ sự điềm tĩnh. Bản thân hắn đã quá quen với việc kiềm chế trước những tình huống “khó xử”. Sự tự chủ ấy, hắn biết, chính là một trong những điều giữ cho hắn không vượt qua những ranh giới vốn dĩ đã được định sẵn. Nhưng hắn cũng không phủ nhận, nếu không nhờ sự tự chủ ấy, thì việc giữ mình trước một cô gái trẻ trung và đầy sức sống như Akane có lẽ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Đang mải suy nghĩ, hắn bỗng nghe tiếng gọi: “Sensei! Nhìn kìa! Đẹp quá!”

Hắn mở mắt, quay đầu về phía cô. Akane đang chỉ tay về phía chân trời đằng xa, nơi ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Hắn ngước nhìn theo hướng tay cô chỉ. Cảnh tượng trước mắt thực sự làm hắn ngẩn người: những đám mây được ánh sáng cuối ngày nhuộm thành màu cam rực rỡ, phản chiếu xuống mặt hồ tạo nên một khung cảnh tựa như tranh vẽ. Xa xa, núi Phú Sĩ ẩn hiện giữa làn sương mỏng, đẹp đến nghẹt thở.

“Đẹp thật...” – Hắn khẽ nói, giọng trầm thấp mang theo một chút ưu tư. Hắn ngồi lặng yên nhìn ngắm, vẻ mặt thoáng chút suy tư, như thể đang chìm vào dòng chảy của những ký ức nào đó xa xôi.



Akane bên kia hồ nhìn thấy biểu cảm ấy, bỗng cảm thấy như hắn vừa gỡ bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng thường ngày. Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười, rồi tiếp tục thả mình vào làn nước, tận hưởng khoảnh khắc yên bình đến lạ thường.

Akane ngồi yên lặng trong làn nước ấm, đôi mắt khẽ nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng. Làn hơi nước bốc lên mờ ảo, nhưng trong tâm trí cô lại hiện lên những hình ảnh ngày cũ – những ký ức tưởng đã ngủ quên bỗng nhiên ùa về. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên vớt làn nước trong, rồi lại để những giọt nước rơi xuống, hòa vào dòng chảy như thể muốn gửi gắm nỗi lòng vào đó. Cô khẽ mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười phảng phất nỗi buồn sâu kín.

"Ngày trước... mỗi lần đi suối nước nóng thế này, chị cũng hay đưa mình theo."

Giọng cô thấp, nhẹ đến mức gần như hòa tan vào không khí. Đôi mắt vẫn dõi xuống làn nước trong veo, nhưng hình bóng người chị lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Một cô gái cao ráo, mái tóc dài thả tự nhiên, nụ cười luôn rạng rỡ. Chị ấy lúc nào cũng nói nhiều, kể bao câu chuyện, rồi lại cười khúc khích khi thấy Akane ngồi trong nước, hai má đỏ hây hây vì nóng. Chị bảo rằng Akane giống hệt một củ khoai lang luộc.

"Cứ mỗi lần thế, chị đều trêu ghẹo... nhưng rồi lại lấy khăn giúp mình lau mồ hôi."

Bàn tay cô lướt nhẹ trên mặt nước, vẽ nên những vòng tròn nhỏ, từng ký ức cứ nối tiếp nhau ùa về. Giọng nói khe khẽ của cô như thì thầm với chính mình, chẳng biết có phải đang tâm sự với mặt hồ hay không.

"Nhưng từ cái ngày chị ấy nói đi du lịch Trung Quốc... đã hơn hai năm rồi... chẳng một tin nhắn, chẳng một cuộc gọi. Không biết giờ chị ấy ở đâu, đang làm gì... hay có còn..."

Cô ngừng lại, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm. Lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, không dám thốt ra suy nghĩ xấu nhất trong lòng. Bầu trời trước mặt cô dần ngả sang sắc xám mờ, từng đám mây trôi lặng lẽ, như thể cùng chia sẻ nỗi lòng nặng trĩu. Akane ngước mắt nhìn lên bầu trời ấy, đôi mắt long lanh như muốn níu lấy hình bóng chị gái trong tâm trí. Một hình ảnh thoáng qua – chị gái cô, khuôn mặt dịu dàng, vươn tay về phía cô như những ngày xưa cũ.

Akane đưa tay ra, ngón tay khẽ chạm vào không khí lạnh, như thể muốn bắt lấy hình bóng ấy. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hình ảnh ấy tan biến, như làn hơi nước mỏng manh trước mặt. Bàn tay cô buông xuống, làn nước ấm chạm vào đầu ngón tay, nhưng trái tim thì lạnh ngắt. Cô khẽ thở dài, nụ cười nhẹ nhõm trên môi giờ đã biến mất, thay vào đó là một nỗi buồn khó gọi thành tên.

Ở phía xa, Băng Tử Huyên ngồi tựa vào mép đá, đôi mắt nheo lại nhìn về phía Akane. Hắn không nghe rõ những lời cô tự nói với mình, nhưng sự im lặng và nét mặt buồn bã của cô khiến hắn không thể không để ý. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy một Akane hoàn toàn khác – không còn là cô học trò tươi cười, hay líu lo đủ chuyện. Hình bóng cô đơn đó, dù rất mỏng manh, lại khiến lòng hắn bất giác trùng xuống.



Nhưng rồi ánh mắt hắn khựng lại. Dưới làn nước ấm, bờ vai trần trắng mịn của Akane thoáng hiện lên một hình xăm mờ nhạt – một cánh hoa anh đào kết hợp với phi tiêu sắc lạnh. Ánh mắt của Băng Tử Huyên ngay lập tức trở nên sắc bén. Trái tim hắn đập mạnh một nhịp, sự yên bình trong lòng hoàn toàn bị phá vỡ.

Hình xăm ấy không phải là thứ mà bất kỳ ai cũng có thể mang. Nó không chỉ là một họa tiết đẹp, mà còn là một dấu hiệu, một ký hiệu của t·hế g·iới n·gầm – một nơi mà Băng Tử Huyên hiểu rõ hơn ai hết.

Akane ngồi trong làn nước ấm, khuôn mặt phảng phất nét buồn, ánh mắt như đang trôi dạt về những miền ký ức xa xôi. Nhưng rồi, khi thoáng liếc qua phía Băng Tử Huyên, cô bất giác nhận ra ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô giật mình, đôi tay vội ôm lấy vai, che đi phần thân trên. Giọng nói e dè vang lên, phá tan sự tĩnh lặng giữa hai người.

"Saito-sensei... Thầy có chuyện gì sao?"

Băng Tử Huyên như bị kéo về thực tại, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi hình xăm mờ nhạt trên vai Akane. Hắn thoáng giật mình, nhưng chỉ khẽ lắc đầu, đáp ngắn gọn, giọng trầm thấp như muốn giấu đi sự bất thường.

"Không có gì."

Câu trả lời của hắn khiến Akane càng thêm ngại ngùng. Cô nhìn theo ánh mắt của Băng Tử Huyên, tự mình nhận ra hắn đang chú ý đến hình xăm trên vai. Đôi mắt cô thoáng chớp nhẹ, sau đó thả lỏng tay, để lộ hình xăm rõ ràng hơn. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi cô, giọng nói dịu dàng phá tan bầu không khí gượng gạo.

"Thầy tò mò về hình xăm này sao?"



Nghe cô nói, ánh mắt Băng Tử Huyên càng thêm sắc bén. Trong đầu hắn dấy lên vô vàn suy nghĩ.

"Ừ... chỉ hơi tò mò thôi."

Akane nhìn hắn, như cảm nhận được sự khác thường trong ánh mắt của Băng Tử Huyên. Cô liền cười nhẹ, ánh mắt thoáng dịu đi khi nhớ về lý do cô có hình xăm này. Giọng nói cô nhỏ nhẹ, nhưng pha chút buồn man mác.

"Hình xăm này... em mới làm vào năm ngoái. Chị gái của em cũng có một hình xăm giống vậy, nhưng là ba cánh hoa. Em muốn xăm giống chị, nhưng vì sợ đau nên chỉ dám xăm một cánh thôi."

Cô cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo một nỗi buồn sâu kín. Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm lên hình xăm, như thể đó là một phần ký ức của người chị đã m·ất t·ích. Nhưng ngay khi cô ngước lên nhìn Băng Tử Huyên, thấy nét mặt căng thẳng khác lạ của hắn, cô bất giác thắc mắc.

"Thầy bị sao vậy? Thầy không thích những người xăm hình à?"

Băng Tử Huyên khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Ký ức cũ ùa về, một ký ức suýt khiến hắn m·ất m·ạng, và tất cả đều liên quan đến biểu tượng mà hắn vừa nhìn thấy. Nhưng lúc này, hắn biết mình không thể để lộ bất cứ điều gì. Hắn mở mắt, nét mặt giãn ra đôi chút, giọng nói trầm ổn hơn.

"Không phải. Chỉ là... hình xăm đó từng gặp qua nên có chút nhớ lại mà thôi."

Nghe vậy, Akane bật cười, nụ cười ngây thơ và nhẹ nhõm. Cô nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn hắn.

"Thầy gặp qua rồi sao? Vậy chắc người đó không để lại kỷ niệm đẹp cho thầy nhỉ?"

Băng Tử Huyên nghe cô nói, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thoáng chút lạnh lẽo nhưng nhanh chóng giấu đi. Hắn trả lời ngắn gọn, giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản.

"Có lẽ là vậy."

Nhưng trong lòng hắn, câu chuyện lại hoàn toàn khác. Biểu tượng trên hình xăm ấy không chỉ là một kỷ niệm xấu, mà là lần hắn suýt m·ất m·ạng.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.