Căn phòng yên tĩnh trong phút chốc đã trở thành chiến trường ác liệt. Ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ hắt lên từng nhát kiếm, làm chúng lóe sáng như những tia chớp trong cơn giông bão. Tên ninja và Băng Tử Huyên lao vào nhau, kiếm ảnh loạn vũ, tiếng kim loại v·a c·hạm chát chúa vang vọng khắp không gian chật hẹp.
Tên ninja ra tay tàn nhẫn, từng chiêu thức của hắn đều mang ý chí g·iết chóc mãnh liệt. Lưỡi kiếm của hắn nhắm vào những yếu điểm chí mạng – cổ, ngực, bụng – từng đòn t·ấn c·ông đều chuẩn xác và lạnh lùng, không để lại bất kỳ khe hở nào. Những đường kiếm của hắn nhanh như tia chớp, mang theo khí thế hung bạo của một sát thủ lão luyện.
Nhưng Băng Tử Huyên không phải tay mơ. Từ bé hắn đã được huấn luyện kiếm thuật, và giờ đây, những kỹ năng tưởng chừng đã phai mờ qua năm tháng bất ngờ bừng tỉnh như một con thú hoang được giải thoát. Thanh kiếm trong tay hắn tuy không có vẻ hoa mỹ như đối phương, nhưng từng nhát chém lại mang theo sức mạnh áp đảo. Một nhát kiếm chém xuống, cả không khí như bị xé toạc, khiến đối phương phải chùn bước mà phòng thủ.
Hai người như hai luồng gió mạnh quấn lấy nhau trong không gian nhỏ hẹp. Tên ninja cúi thấp người, lưỡi kiếm lóe sáng rồi bất ngờ xoáy mạnh một vòng nhắm thẳng vào hông của Băng Tử Huyên. Hắn lập tức xoay người né tránh, đồng thời đáp trả bằng một nhát chém ngang từ trái sang phải, buộc đối thủ phải nhảy bật ra sau để tránh đòn.
“Không tệ...” – Tên ninja lầm bầm trong miệng, ánh mắt sắc bén lóe lên một tia ngạc nhiên khi thấy Băng Tử Huyên không hề có dấu hiệu suy yếu sau những đợt t·ấn c·ông liên hoàn. "Tên này... không ngờ lại mạnh đến vậy. Dữ liệu về hắn hoàn toàn sai lệch!"
Băng Tử Huyên cũng nhận ra điều khác lạ. Từng đường kiếm hắn vung lên đều mạnh mẽ và chính xác hơn thường lệ, mà bản thân hắn cũng không cảm thấy chút mệt mỏi nào dù trận chiến đã kéo dài. 'Không đúng, thực sự đã mạnh hơn rồi sao?” – Hắn thoáng suy nghĩ, nhưng không để tâm quá nhiều, vì trong lúc này, một chút phân tâm cũng có thể dẫn đến c·ái c·hết.
Tên ninja đột ngột tăng tốc, thân ảnh gần như biến mất khỏi tầm mắt của người thường. Lưỡi kiếm của hắn lóe lên liên tục như một dải ánh sáng, mỗi chiêu đều nhắm thẳng vào cổ và tim của Băng Tử Huyên. “Xoẹt! Xoẹt!” – Những đường kiếm xé toạc không gian, nhưng hắn không ngờ Băng Tử Huyên lại nhanh nhẹn né tránh từng đòn một, thậm chí còn chém trả những đường kiếm mạnh mẽ đầy dứt khoát.
“Ta nói rồi... ngươi chưa đủ trình để lấy mạng ta!” – Băng Tử Huyên nói, giọng trầm lạnh đầy sát khí. Hắn đột ngột lướt nhanh về phía trước, lưỡi kiếm trong tay vung mạnh từ trên xuống dưới, tạo ra một luồng gió áp lực cực lớn.
Không gian nhỏ hẹp trong căn phòng giờ đây tràn ngập sát khí, những mảnh gỗ vụn từ tường, sàn, và trần bay lơ lửng trong không khí tựa như chứng nhân cho trận chiến sinh tử đang diễn ra. Băng Tử Huyên siết chặt chuôi kiếm trong tay, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát từng cử động nhỏ nhất của đối phương.
Tên ninja đứng đối diện, thân hình vững chãi nhưng linh hoạt như một con báo săn. Lưỡi kiếm của hắn lóe lên ánh bạc lạnh lẽo trong ánh sáng lờ mờ. Hắn khẽ nghiêng đầu, giọng trầm thấp nhưng đầy khinh thường:
"Kỹ năng của ngươi… chỉ ở mức này thôi sao? Ta bắt đầu thấy bản thân trươc đó có phần đánh giá cao ngươi rồi đấy, kiếm vung bừa bãi như này đúng thật là kẻ không biết một chút gì về việc dùng kiếm cả."
Băng Tử Huyên bật cười nhạt, kiếm trong tay nhẹ nhàng nâng lên, mũi kiếm hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt tràn đầy sự tự tin:
"Nếu ta chỉ là thế này mà ngươi còn không làm gì được ta, vậy ngươi nghĩ mình có gì đáng để tự hào? Một tên sát thủ thất bại, chỉ giỏi làm nền cho kẻ khác, mà cũng dám nói những lời như vậy. Loại kiếm thuật này của ngươi ta nghĩ nếu dùng trong các việc như biểu diễn cho trẻ nhỏ xem chắc là là rất thích hợp."
Lời nói của hắn vừa dứt, tên ninja lập tức lao tới, lưỡi kiếm trong tay vung ngang tựa như một tia chớp bạc. Cú chém nhanh đến mức không khí dường như bị xé rách, nhưng Băng Tử Huyên đã sớm nhận ra ý đồ của hắn. Hắn hơi nghiêng người, lưỡi kiếm sắc bén lướt qua vai hắn chỉ trong gang tấc.
Không để đối phương kịp lấy lại thăng bằng, Băng Tử Huyên xoay người, lưỡi kiếm trong tay chém ra một đường từ dưới lên, nhắm thẳng vào hông trái của tên ninja. Hắn ta phản ứng nhanh như chớp, lưỡi kiếm trong tay xoay tròn chắn ngang, phát ra tiếng “Keng!” chát chúa khi hai lưỡi kiếm va vào nhau, tạo ra tia lửa lóe sáng trong phòng.
Tên ninja lùi lại nửa bước, ánh mắt sắc lạnh hơn.
Hắn xoay cổ tay, lưỡi kiếm di chuyển theo những đường cong uyển chuyển, tạo thành một màn kiếm ảnh như dòng nước chảy xiết cuốn về phía Băng Tử Huyên. Kiếm của hắn lúc công lúc thủ, từng nhát đều chuẩn xác, không một động tác thừa, nhắm thẳng vào những điểm yếu trên cơ thể.
Băng Tử Huyên không hề nao núng, hắn di chuyển linh hoạt như một chiếc lá trôi trong gió, né tránh những nhát kiếm c·hết người trong gang tấc. Đồng thời, kiếm của hắn cũng phản công mạnh mẽ, từng đường chém dứt khoát nhắm thẳng vào những sơ hở nhỏ nhất của đối phương.
“Lời đồn rằng ninja ở Nhật Bản vô cùng đáng sợ, lần này được tận mắt chứng kiến. Đúng thực là trò hề thổi phồng!” – Băng Tử Huyên vừa nói vừa đẩy mạnh lưỡi kiếm, tạo áp lực khiến tên ninja lùi lại.
Tên ninja bật cười lạnh, ánh mắt lóe lên sự sắc bén đầy sát khí:
"Vậy sao? Để ta xem ngươi một lát sau còn có thể nói được những lời này nữa hay không?"
Hắn bất ngờ thay đổi chiến thuật, lưỡi kiếm trên tay đâm thẳng về phía Băng Tử Huyên với tốc độ nhanh đến mức không khí xung quanh cũng rung động. Đòn t·ấn c·ông trực diện này đầy sức mạnh và quyết tâm, tựa như muốn xuyên thủng mọi phòng ngự.
Băng Tử Huyên lùi lại nửa bước, mũi kiếm hơi nghiêng sang bên, chặn đứng đòn đâm của đối phương trong một thế gài nguy hiểm. Hai lưỡi kiếm ghì chặt vào nhau, tiếng kim loại ken két vang lên. Cả hai kẻ chiến đấu đều gồng sức, ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc căng thẳng.
“Muốn lấy mạng của ta. Ngươi, vẫn là không xứng!” – Băng Tử Huyên nói, giọng lạnh lẽo như băng giá.
Tên ninja nở một nụ cười khinh miệt, rồi bất ngờ tung chân đá thẳng vào ngực Băng Tử Huyên. Hắn lập tức phản ứng, nghiêng người né đòn, nhưng lực đá mạnh đến mức vẫn khiến hắn lùi lại vài bước.
Tên ninja tận dụng cơ hội lao tới, kiếm trong tay vung lên tạo thành một vòng tròn sáng bạc, nhắm thẳng vào cổ của Băng Tử Huyên. Nhưng lần này, hắn đã sẵn sàng. Băng Tử Huyên cúi thấp người, lưỡi kiếm trong tay xoay ngang, đâm thẳng vào khoảng không bên dưới vòng tròn t·ấn c·ông của đối phương.
Tên ninja giật mình, nhanh chóng bật lên không trung để tránh đòn. Nhưng ngay khi hắn còn đang lơ lửng, Băng Tử Huyên đã xoay người, lưỡi kiếm chém mạnh lên theo một đường vòng cung sắc bén.
“Phập!” – Lưỡi kiếm lướt sát bên người tên ninja, cắt rách một phần áo choàng của hắn. Dù không trúng đích, nhưng đòn này khiến tên ninja rơi xuống đất trong tư thế mất thăng bằng.
“Ngươi vẫn chưa hiểu sao?” – Băng Tử Huyên bước tới từng bước, giọng nói trầm thấp vang lên đầy uy h·iếp.
Tên ninja gầm lên một tiếng, lao vào hắn như một con thú hoang. Nhưng trong ánh mắt của Băng Tử Huyên, đối phương giờ đây chỉ là một con mồi mất đi sự tỉnh táo.
''Cũng nên kết thúc được rồi!'' Băng Tử Huyên nhỏ giọng nói.
Chớp lấy cơ hội đối phương mất tự chủ lao đến...Băng tử huyên lập tức bức phát thân ảnh nhanh nhẹn lướt qua đối phương với lưỡi kiếm xoẹt qua cổ...
Lưỡi kiếm của Băng Tử Huyên chém mạnh vào bóng đen trước mặt, âm thanh xé gió vang lên sắc lạnh. Nhưng ngay khi lưỡi kiếm chạm tới, hình ảnh trước mắt hắn bất ngờ tan thành một làn khói mờ ảo, tản ra như ảo ảnh. Một cảm giác bất an dâng lên trong hắn.
“Tần ảnh! Không ổn rồi!” – Hắn lẩm bẩm, đôi mắt lập tức quét khắp bốn phía. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán khi hắn nhận ra bản thân vừa rơi vào bẫy.
Một âm thanh trầm thấp vang lên từ phía xa, đầy sự c·hết chóc và giễu cợt:
“Trụ được đến lúc này, quả thật ngươi cũng có chút bản lĩnh. Nhưng mọi chuyện cũng chỉ đến đây mà thôi…”
Giọng nói vừa dứt, từ trên cao bốn thân ảnh đồng loạt lao xuống. Bóng tối xé toạc không gian, bốn lưỡi kiếm sắc bén lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo nhắm thẳng vào vị trí của Băng Tử Huyên, nhanh đến mức khiến mọi giác quan của hắn đều căng cứng.
Hắn vung kiếm chém vào một trong những thân ảnh, nhưng một lần nữa, đó chỉ là một tàn ảnh. Bốn hướng sát khí đồng loạt áp sát, hắn lùi lại nửa bước, nhưng cảm giác lạnh buốt ở sau gáy khiến hắn hiểu rằng bản thể thật đang ngay sau lưng mình.
Lưỡi kiếm của tên ninja đã gần như chạm vào cổ hắn, kèm theo tiếng thì thầm c·hết chóc:
“Ngươi thua rồi, c·hết đi!”
Trong khoảnh khắc tưởng chừng không còn đường lui, một tiếng “Vút!” vang lên phá tan không khí.
Tên ninja bất ngờ bị một lực khủng kh·iếp đánh bay khỏi vị trí, cơ thể hắn đập mạnh vào bức tường
tạo nên một tiếng “Rầm!” vang dội. Lực v·a c·hạm mạnh đến mức bức tường gỗ phía sau hắn nứt vỡ, bụi gỗ và mảnh vụn bay tán loạn khắp phòng. Cả căn phòng dường như chấn động trước lực v·a c·hạm, để lại một vết lõm sâu trên tường.
Băng Tử Huyên mở lớn mắt, nhìn về phía tên ninja đang cố gượng dậy từ đ·ống đ·ổ n·át. Trước mặt hắn, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện: hàng chục chiếc máy bay giấy nhỏ, tựa như những mảnh giấy vô tri, đang lơ lửng giữa không trung. Nhưng mỗi chiếc lại tỏa ra sát khí lạnh lẽo, như thể đang được một bàn tay vô hình điều khiển.
Tên ninja ôm lấy ngực, thở dốc, máu từ cánh tay bị nghiền nát nhỏ thành từng giọt xuống sàn. Một cánh tay của hắn đã gần như đứt lìa, chỉ còn vài mảnh da và cơ giữ lại. Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt ngập tràn sự kinh hoàng:
“Cái… cái quái gì đây? Đây là… gặp quỷ rồi sao?”
Dù b·ị t·hương nặng, hắn vẫn cố lùi lại vài bước, tay run rẩy rút ra một quả mìn từ thắt lưng, định kích hoạt nó để tạo khói thoát thân. Nhưng trước khi hắn kịp hành động, những chiếc máy bay giấy khẽ rung động. Chỉ trong nháy mắt, chúng lao tới với tốc độ xé gió, như những mũi tên nhọn hoắt đâm thẳng vào người hắn.
“Vút! Vút! Vút!” – Âm thanh sắc bén vang lên, cắt ngang mọi sự sống.
Tên ninja gào lên một tiếng đau đớn, cơ thể hắn b·ị đ·âm xuyên bởi những chiếc máy bay giấy tựa như những thanh kiếm sắc lạnh. Máu bắn tung tóe, hắn ngã gục xuống, quả mìn trên tay chưa kịp kích hoạt đã bị cắt nát, rơi xuống đất.
Làn khói mỏng từ quả mìn bốc lên, nhưng khi nó tan đi, thứ còn lại chỉ là một vũng máu lớn loang lổ trên sàn nhà. Tên ninja không còn chút dấu vết nào của sự sống.
Băng Tử Huyên đứng sững giữa căn phòng hỗn độn, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc và cảnh giác. Hắn nhìn quanh, cảm giác như có một cặp mắt vô hình đang quan sát mình từ trong bóng tối.
Những chiếc máy bay giấy còn lại, lơ lửng trong không trung, khẽ rung động lần cuối rồi từ từ tan biến, tựa như chúng chưa từng tồn tại.
Băng Tử Huyên lẩm bẩm:
“Ra tay thật độc ác!”
Băng Tử Huyên đứng lặng giữa căn phòng tan hoang, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua những v·ết m·áu còn đọng lại trên sàn và những mảnh gỗ vụn vỡ khắp nơi. Hắn khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, như để lấy lại sự tĩnh lặng trong tâm trí.
Mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy của hắn hướng thẳng vào khoảng không trước mặt, nơi những chiếc máy bay giấy kỳ lạ vừa tan biến. Giọng nói trầm thấp, nhưng mang theo sự chân thành hiếm có, vang lên trong căn phòng im lặng:
"Ân cứu mạng này, ta ghi nhớ. Nếu ngươi có thể nghe thấy, xin hãy lộ diện, để ta được biết ân nhân là ai."
Hắn chờ đợi, ánh mắt kiên định nhìn quanh, như thể hy vọng rằng từ bóng tối nào đó, một thân ảnh sẽ bước ra. Nhưng tất cả những gì đáp lại hắn chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm lay động chiếc rèm bị rách tả tơi bên cửa sổ.
Không gian trở lại sự yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng thở của chính hắn vang vọng trong căn phòng trống trải.
Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi, một nụ cười nhẹ nhưng đầy ý tứ hiện lên trên gương mặt:
"Xem ra, ngươi không muốn để lộ thân phận. Cũng được, ân tình này ta sẽ tự khắc ghi. Hy vọng một ngày nào đó, chúng ta có cơ hội gặp mặt."
Hắn thả lỏng tay, thanh kiếm trên tay nhẹ nhàng được đặt xuống chiếc bàn đã nứt vỡ. Đôi vai hơi thả lỏng, nhưng ánh mắt hắn vẫn ánh lên một sự cảnh giác mơ hồ.
Đứng giữa căn phòng ngổn ngang, vẻ mặt Băng Tử Huyên dần chìm vào trạng thái đăm chiêu. Hắn bước chậm rãi đến bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời đêm đen thẫm, gió lạnh thổi qua làm tóc hắn khẽ lay động. Trong đầu hắn lúc này là một loạt những suy nghĩ rối rắm:
"Thật kỳ lạ. Người này vì sao lại ra tay cứu ta đúng lúc nguy lan đến vậy? Chả nhẽ đã là quan sát từ đầu....!"
Đôi mắt sắc lạnh khẽ nheo lại, như cố ghép nối những mảnh ghép rời rạc trong tâm trí. Mùi máu tanh vẫn chưa tan hết trong không khí, khiến Băng Tử Huyên càng thêm phần cảnh giác.
Hắn quay lại nhìn căn phòng một lần nữa, vẻ mặt giờ đây pha trộn giữa sự tò mò và dè dặt. Cảm giác được bảo vệ nhưng không biết ai là người đứng sau khiến hắn vừa cảm kích, vừa nghi ngờ. Nhưng cuối cùng, hắn không gọi thêm lần nào nữa.
"Đã không muốn xuất hiện, vậy ta cũng không miễn cưỡng." – Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhẹ bẫng nhưng mang đầy ý vị sâu xa