Mộng Sinh Giới

Chương 132: Lá rơi xuống mặt hồ



Chương 131: Lá rơi xuống mặt hồ

Màn đêm dày đặc bao trùm lấy khu rừng ven đường, ánh trăng mờ nhạt không đủ soi sáng những gì vừa xảy ra. Gió rít qua cành cây, mang theo hơi lạnh như muốn xua đuổi bất kỳ kẻ nào bén mảng đến nơi này. Nhưng từ trong bóng tối, một thân ảnh lặng lẽ bước ra, hòa mình vào không gian tăm tối, từng bước như một con mãnh thú đang rình mồi.

Tên thủ lĩnh dừng chân trước bốn t·hi t·hể nằm rải rác trên mặt đường. Hắn cúi xuống, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua từng v·ết t·hương trên cơ thể đồng bọn. Dấu vết để lại trên mỗi xác c·hết khiến hắn không khỏi rùng mình.

Những lưỡi dao sắc gọn từ chiếc quạt sắt kia đều cắm trúng những điểm chí mạng, không chệch dù chỉ một milimet. Hắn chạm tay vào một vết cắt nơi động mạch cổ của đồng bọn, cảm giác lạnh buốt từ kim loại vẫn còn sót lại trên da thịt.

Tên thủ lĩnh đứng thẳng người dậy, ánh mắt lóe lên sự tức giận pha lẫn e sợ. Hắn vốn là kẻ gan dạ, từng vào sinh ra tử vô số lần, nhưng giờ đây, một sự bất an âm ỉ len lỏi trong lòng.

"C·hết tiệt! Thủ pháp này..." – Hắn nghiến răng, đôi bàn tay siết chặt đến nỗi những khớp ngón tay kêu răng rắc. "Kẻ ra tay không phải là người mà. Một chiêu xuất ra đã lập tức như này!"

Hắn nhìn lại những t·hi t·hể, trong đầu hiện lên một kịch bản khác: nếu hắn không để đồng bọn lao lên mà không thăm dò trước, liệu giờ đây bản thân hắn có phải là cái xác thứ năm nằm ở đây không? Nghĩ đến đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến hắn, một kẻ từng coi thường c·ái c·hết, cũng phải rùng mình.

Cuối cùng, hắn nhìn quanh một lần nữa, chắc chắn rằng không còn mối nguy hiểm nào rình rập. Hắn quay lưng lại, bóng dáng hòa vào màn đêm.

Hắn không hề hay biết rằng, người hắn nhắm đến lại không phải mục tiêu thật sự. Sự giống nhau về khuôn mặt vằ người chỉ điểm cho hắn đã đẩy hắn và đồng bọn vào một cái bẫy c·hết người mà chính họ không thể thoát ra.

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại những t·hi t·hể lạnh lẽo và một kẻ thủ lĩnh cô độc, lòng đầy phẫn nộ nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc rút lui trong nhục nhã. Màn đêm nuốt chửng tất cả, để lại một bài học đắt giá mà hắn sẽ mang theo suốt đời.

---------------

Akane ngồi cạnh, tay chống nhẹ vào cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng tối phía trước. Sau một lúc im lặng, cô nhẹ giọng lên tiếng:



"Saito-sensei, có lẽ chúng ta đã an toàn rồi."

Băng Tử Huyên liếc qua cô một chút, rồi khẽ gật đầu. Biết rằng Akane có thể cảm nhận được sự từ bỏ của kẻ thù, hắn cũng dần thả lỏng cơ thể, giảm tốc độ xe xuống. Không còn phải gồng mình trong cảnh giác, hắn cảm thấy từng khớp tay đã mỏi nhừ sau cuộc truy đuổi.

Bên trong chiếc xe, không khí vẫn chưa thực sự thoải mái. Akane, với vẻ ngoài bình thản nhưng ánh mắt lại ánh lên nét sắc sảo, dường như hiểu rõ rằng hắn đang giấu điều gì đó. Cuối cùng, cô lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:

"Saito-sensei, hình xăm lúc chiều kia, sắc mặt thầy khi nhìn thấy nó... có lẽ thầy cũng biết không ít về nó, đúng không?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Băng Tử Huyên khựng lại đôi chút. Đôi mắt hắn thoáng dao động nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản. Hắn giữ im lặng trong một khoảnh khắc dài, như đang cân nhắc từng từ sẽ nói.

"Chỉ là... từng gặp qua một lần mà thôi." – Hắn đáp, giọng điệu trầm thấp nhưng không giấu được chút gượng gạo. Sau đó, như không muốn để cô dẫn dắt câu chuyện thêm, hắn tiếp lời:

"Nhưng theo tôi thấy, cô đây là che giấu bản thân quá kỹ rồi. Ngay cả tôi cũng không thể nhận ra..." – Hắn liếc nhìn Akane từ khóe mắt. – "Một kẻ có những kỹ thuật như vậy, đáng lẽ phải để lộ ra vài dấu hiệu trên tay qua quá trình luyện tập. Cơ bắp, vết chai, hay bất kỳ thứ gì... Nhưng trên người cô, tuyệt nhiên không có dấu vết nào."

Nghe lời nhận xét ấy, Akane chỉ cười nhạt, một nụ cười đầy ẩn ý.

"Saito-sensei... Những dấu hiệu dễ nhận biết như vậy, em đâu có ngu ngốc đến mức để chúng phô bày chứ. Những vết tích đó, nếu không xóa sạch thì chẳng phải tự biến mình thành mục tiêu rõ ràng sao?"

Cô ngừng lại, đôi mắt liếc về phía hắn, nụ cười vẫn không tắt. "Nhưng em nghĩ, thầy không chỉ nhìn qua hình xăm đó, mà còn biết rõ nó thuộc về thứ gì, đúng không?"



Lời nói của cô như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng hắn, từng từ ngữ đều đầy sự tự tin. Cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bâng quơ nhưng lại nặng nề như thể muốn thăm dò:

"Saito-sensei... Nếu thầy không muốn nói, em cũng không ép. Nhưng câu trả lời vừa rồi của thầy, hẳn là không thể lừa được ai, đúng không?"

Băng Tử Huyên nắm chặt vô lăng, ánh mắt hướng về phía trước nhưng tâm trí lại rối bời. Lời của Akane mang theo hàm ý sâu xa, tựa như đã nhìn thấu phần nào bí mật mà hắn luôn cẩn trọng che giấu. Hắn muốn bác bỏ, nhưng lý trí mách bảo rằng mọi lời nói dối lúc này chỉ càng khiến mọi chuyện thêm đáng nghi.

Băng Tử Huyên khẽ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ trầm tư. Một lúc sau, hắn cất giọng, phá vỡ không khí im lặng trong xe:

"Hắc Hoa Tiêu... quả thực là tôi có biết đôi chút. Thậm chí, từng suýt m·ất m·ạng. Nhưng..." – Hắn ngừng lại, ánh mắt như lạc về một ký ức xa xăm. – "...kẻ đó không hẳn là người của Hắc Hoa Tiêu. Dù trước đó là vậy, nhưng đã bị đoạt xá rồi."

Akane nhíu mày, đôi mắt lóe lên vẻ tò mò. Nhưng cô không vội chen ngang, chỉ lặng lẽ chờ hắn nói tiếp.

"Danh phận của chủ nhân thân xác đó trước khi bị đoạt xá cũng không thấp, là Tam Diệp trong tổ chức. Nhưng dù vậy, tôi vẫn phải đối mặt với mối nguy hiểm lớn hơn rất nhiều lần."

Nói đến đây, Băng Tử Huyên bất giác rùng mình. Ký ức về lần bị nữ nhân đó săn đuổi trong rừng ùa về, như một vết cắt sâu vào trí nhớ. Hắn nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén của cô ta, một sự tàn nhẫn không hề che giấu. Nếu không có Lệ Hoa xuất hiện kịp thời, hắn chắc chắn đã m·ất m·ạng.

"Theo như tôi thấy..." – Hắn nói tiếp, giọng điệu mang theo sự thận trọng. – "Với thực lực của cô, Đại Vị Nhất Diệp trong Hắc Hoa Tiêu thấp nhất cũng không phù hợp. Tôi nghĩ, cô còn ở cấp bậc cao hơn thế."

Akane nghe vậy chỉ cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy mang theo một chút chua chát.

"Saito-sensei, thầy thực sự nghĩ vậy sao? Có lẽ thầy đã đánh giá em cao quá rồi."

Ánh mắt cô trở nên trầm lắng, như thể đang nhìn về một nơi rất xa xôi.



"Với tổ chức đó, em không muốn dính dáng nữa. Lần này ra tay giúp thầy, nếu họ biết em vẫn còn sống, chắc chắn sẽ t·ruy s·át không ngừng. Dù sao, những kẻ có ý định rời bỏ Hắc Hoa Tiêu, có ai còn sống đâu."

Băng Tử Huyên không đáp ngay, chỉ siết nhẹ tay vào vô lăng. Hắn biết, những gì Akane nói là sự thật. Hắc Hoa Tiêu là một tổ chức tàn nhẫn, kẻ phản bội dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của chúng.

Akane bất chợt quay sang, đôi mắt sáng lên một chút khi nhìn hắn.

"Saito-sensei, người phụ nữ xinh đẹp có tên Kira mà thầy quen biết... thực lực của cô ấy không thấp đâu. Nếu để so sánh, e rằng toàn bộ Ngũ Lão trong Hắc Hoa Tiêu hợp sức lại cũng không phải là đối thủ."

Băng Tử Huyên giật mình đôi chút khi nghe cô nhắc đến Kira.

"Nếu đến lúc đó thân phận em bị phát hiện, rằng em vẫn chưa c·hết, mong thầy có thể ngỏ ý nhờ cô ấy giúp đỡ. Dù sao, lần này em ra tay cũng là vì thầy."

Hắn im lặng một lúc, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu, giọng trầm xuống:

"Nếu thực sự đến lúc đó, tôi sẽ nhờ Kira giúp cô. Nhưng cô ấy có ra tay hay không, tôi không dám chắc đâu."

Nghe vậy, Akane khẽ cười, nụ cười mang theo sự nhẹ nhõm pha chút tinh nghịch.

"Chỉ cần thầy lúc đó ngỏ ý nhờ cô ấy là được rồi."

Băng Tử Huyên không nói thêm gì, chỉ khẽ nhấn nhẹ chân ga, để xe tăng tốc, như muốn gác lại cuộc trò chuyện đầy căng thẳng này. Nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng xoay quanh những suy nghĩ phức tạp.

Ánh đèn xe rọi thẳng vào màn đêm, đưa cả hai tiến xa hơn trên con đường phía trước.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.