Mộng Sinh Giới

Chương 135: Kẻ săn trở thành con mồi



Chương 134: Kẻ săn trở thành con mồi

Sau hơn một giờ đồng hồ, Băng Tử Huyên ngồi trong xe, ánh mắt không rời khỏi Haruka đang co ro trong gió lạnh. Dù đã cố kìm nén, nhưng khi thấy cô vẫn bị bỏ mặc ngoài kia, sự nhẫn nhịn của hắn dần tan biến. Hắn mở cửa xe, bước một chân xuống, nhưng đúng lúc đó, Akane khẽ đưa tay ra chặn lại.

"Sensei, chờ đã... hình như có người tới."

Nghe vậy, Băng Tử Huyên nhìn theo hướng Akane chỉ, quả nhiên, từ xa, một chàng trai trẻ tuổi đang bước đến. Trông anh ta khoảng 25 tuổi, dáng người bình thường, gương mặt hiền lành, không có gì nổi bật. Khi đến gần Haruka, anh ta lập tức lên tiếng:

"Haruka, em lại bị nhốt ngoài này à?"

Haruka ngẩng đầu lên, đôi môi tái nhợt khẽ động, rồi gật nhẹ. Người thanh niên nhíu mày, giọng nói rõ ràng lộ vẻ bất bình:

"Đúng là quá đáng! Đám người đó không còn chút lương tâm nào sao?"

Cậu ta tiến đến cạnh Haruka, cởi chiếc áo khoác của mình và choàng lên vai cô. Động tác rất tự nhiên, như thể việc này đã lặp lại nhiều lần. Băng Tử Huyên ngồi trong xe quan sát, ánh mắt thoáng hiện vẻ nhẹ nhõm. "Ít nhất em ấy còn có người bạn tốt..." Hắn nghĩ thầm, lòng hơi an ủi.

Tuy nhiên, bên cạnh, Akane khẽ nhếch môi, như đang che giấu một nụ cười đầy ẩn ý.

"Sensei, thầy mừng quá sớm rồi."

Băng Tử Huyên quay sang nhìn cô, thoáng nghi hoặc:

"Sao cô lại nói vậy? Anh ta trông cũng được mà. Có vẻ là người biết quan tâm đến Haruka."

Akane nhẹ nhàng chỉnh lại tóc, giọng nhỏ nhưng sắc bén:

"Bề ngoài thì đúng là vậy... Nhưng đằng sau lớp mặt nạ đó, hắn là một kẻ khiến người ta phát rợn. Chơi với hắn chẳng khác nào kết giao với quỷ cả."

Người thanh niên đứng bên cạnh Haruka, đôi mắt thấp thoáng vẻ bất an nhưng lại lóe lên tia sáng kỳ quái mỗi khi nhìn cô. Trong đầu hắn, những hình ảnh méo mó, điên loạn cứ không ngừng tái hiện. Hắn tưởng tượng đến cảnh mình đứng trước Haruka, tay cầm một con dao sáng loáng. Gương mặt cô đầy đau đớn nhưng vẫn ngoan ngoãn như một con búp bê sắp được "hoàn thiện".



Hắn sẽ cẩn thận moi móc nội tạng của cô, từng chút một, cho đến khi những thứ bên trong lộ ra: trái tim, lá phổi, gan, dạ dày... tất cả đều thuộc về hắn. Haruka sẽ trở thành một búp bê hoàn hảo, không còn ý chí, không còn cử động, nhưng sẽ mãi mãi xinh đẹp, nằm đó trong căn phòng kín của hắn.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, hắn đã cảm thấy phấn khích đến run rẩy. Hắn đưa tay ôm lấy mặt, nụ cười méo mó hiện rõ, miệng khẽ lẩm bẩm điều gì đó mà chính hắn cũng không nhận ra.

Đột nhiên, giọng nói nhẹ nhàng của Haruka kéo hắn trở lại thực tại:

"Anh Takumi, anh đang nghĩ gì mà vui vậy? Em nghe anh cười..."

Takumi giật mình. Hắn lập tức thả tay xuống, cố nặn ra vẻ mặt hiền lành quen thuộc, như thể nụ cười méo mó ban nãy chưa từng tồn tại.

"À, không có gì đâu. Anh chỉ nghĩ đến mấy chuyện vui vặt vãnh thôi. À, Haruka này, em có muốn ghé qua nhà anh không? Nhà anh rất ấm. Ngoài trời lạnh thế này, đứng ở đây mãi không tốt cho em đâu."

Haruka thoáng chần chừ. Lời mời nghe có vẻ tử tế, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười từ chối:

"Cảm ơn anh, nhưng em không muốn làm phiền. Em đợi một lát nữa thôi, họ sẽ ra mở cửa cho em."

Nghe Haruka từ chối, Takumi thoáng cau mày. Hắn cố giữ giọng điệu thân thiện, nhưng vẻ sốt ruột đã bắt đầu lộ rõ:

"Không sao đâu, Haruka. Em đừng ngại. Đứng ngoài này lạnh lắm, thật đấy. Đi, để anh dẫn em về nhà anh. Chỉ một lát thôi, anh không muốn em bị cảm."

Haruka vẫn giữ nụ cười nhẹ, nhưng giọng nói lại kiên quyết:

"Thật sự cảm ơn anh, nhưng em không sao đâu. Em quen rồi mà, không cần lo cho em đâu."

Sự từ chối liên tiếp khiến Takumi càng thêm bực bội. Trong đầu hắn, hình ảnh Haruka ngoan ngoãn theo hắn về nhà, trở thành "tác phẩm" hoàn mỹ của hắn, giờ đây dần tan biến. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, ánh mắt lóe lên tia hung ác.



Ngay khi Takumi định tiến thêm một bước để thực hiện ý đồ, thì cánh cửa nhà Haruka bất ngờ bật mở.

Một người phụ nữ trung niên với gương mặt cau có bước ra. Bà ta không buồn nhìn Haruka, chỉ lạnh lùng quát:

"Vào đi, đứng đó làm gì nữa!"

Takumi giật bắn người, vội vàng lùi lại, ánh mắt thoáng hoảng loạn. Người phụ nữ nhìn hắn lướt qua với ánh mắt chán ghét, rồi quay lại nói với Haruka, giọng chua ngoa:

"Đúng là đồ rác rưởi, tao đã bảo mày bao lần rồi, biết điều thì đừng quay lại đây nữa. Lần nhận nuôi mày đúng là sai lầm lớn nhất đời tao!"

Haruka cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ cảm ơn:

"Dạ... con cảm ơn mẹ."

Dù lời nói của người phụ nữ khiến cô đau lòng, nhưng cô vẫn nở một nụ cười nhẹ trước khi cúi người cảm ơn Takumi.

"Cảm ơn anh, Takumi. Em vào trong đây, không làm phiền anh nữa."

Nói rồi, Haruka nhanh chóng bước vào nhà.

Takumi đứng đó, gương mặt méo mó vì cơn giận dữ bị kìm nén. "Con mồi" của hắn đã b·ị c·ướp đi ngay trước mắt. Đôi bàn tay hắn nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt đến bật máu. Trong đầu hắn, những hình ảnh điên loạn lại tràn về, càng khiến hắn thêm phẫn uất. Hắn nghiến răng ken két, thầm nghĩ:

"Rồi sẽ có ngày... sẽ có ngày cô thuộc về ta mãi mãi, Haruka. Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi..."

Hắn quay người rời đi, bước chân nặng nề mà đầy sát khí ngấm ngầm, trong khi bóng dáng Haruka đã khuất sau cánh cửa đóng sầm lại.

Băng Tử Huyên ngồi trong xe, ánh mắt sắc lạnh nhìn theo bóng dáng người thanh niên vừa rời đi. Toàn bộ cảnh tượng vừa diễn ra, từ vẻ mặt méo mó của kẻ đó cho đến hành động giả tạo đầy mưu mô, đều không qua nổi mắt hắn.

Akane ngồi bên cạnh, đôi môi cong lên đầy vẻ chế giễu. Cô lên tiếng, giọng như trêu chọc nhưng ẩn chứa sự nghiêm túc:



"Sensei, thầy tính sao về tên vừa rồi? Đối với loại người như thế, chắc thầy sẽ không bỏ qua đâu nhỉ?"

Băng Tử Huyên hừ nhẹ, vẻ mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.

"Con mắt nhìn người của cô đúng là rất chuẩn. Không cần nói, tôi cũng nhận ra hắn có vấn đề." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt càng thêm u tối:

"Còn về kẻ đó... tôi tự có cách xử lý."

Akane nghe vậy, đôi mắt lóe lên sự hứng thú. Cô dựa người vào ghế, giọng điệu nửa đùa nửa thật:

"Nếu vậy, thầy nhớ gọi em đến góp vui nhé. Loại người bệnh hoạn như thế, em thực sự rất muốn 'chơi' cùng."

Băng Tử Huyên liếc nhìn Akane, đôi mắt khẽ nheo lại, nhưng khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Được, nếu đến lúc cần, tôi sẽ không quên gọi cô."

Akane không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ sắc sảo. Cô biết Băng Tử Huyên, dù bề ngoài hắn luôn tỏ ra điềm đạm, nho nhã, nhưng khi thực sự ra tay, hắn tuyệt đối không phải người mềm yếu.

Sau khi chắc chắn rằng Haruka đã an toàn vào nhà, Băng Tử Huyên thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng nhìn vào căn nhà, hắn lại không khỏi trầm mặc. Những lời lẽ cay nghiệt từ người mẹ nuôi, thái độ ghẻ lạnh của những kẻ bên trong đó... tất cả đều khiến lòng hắn trĩu nặng.

"Được rồi, nơi này không nên nán lại quá lâu. Đậu xe ở đây mãi cũng dễ gây nghi ngờ," hắn trầm giọng nói, ánh mắt dời khỏi căn nhà.

Akane khẽ nhún vai, vẻ mặt đầy ý cười.

"Vậy thì đi thôi. Tối nay chúng ta sẽ quay lại."

Băng Tử Huyên không đáp, chỉ gật đầu nhẹ. Hắn khởi động xe, rời đi khỏi khu vực, nhưng tâm trí vẫn hướng về Haruka. Hắn tự nhủ, dù thế nào đi nữa, cô cũng là em gái hắn. Bất kể phải dùng thủ đoạn gì, hắn sẽ không để cô tiếp tục sống trong địa ngục này lâu hơn nữa.

Chiếc xe lăn bánh xa dần, để lại khung cảnh căn nhà cũ.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.