Băng Tử Huyên đứng lặng lẽ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía căn nhà qua những khe hở của bức tường gỗ. Sự giận dữ trong lòng vẫn âm ỉ như ngọn lửa cháy ngầm, nhưng vẻ ngoài của hắn lại tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Đột nhiên, một luồng không khí lạnh thoảng qua, như một dấu hiệu bất thường trong màn đêm. Từ phía sau hắn, một bóng hình nhỏ bé với đôi mắt đỏ rực hiện ra như từ hư vô. Đó là Kiku, tiểu quỷ bảo vệ Hàn Tuyết. Kiku khoanh tay trước ngực, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự châm biếm:
"Như này thì ngươi đã biết chị Haruka phải sống cuộc sống khổ sở như thế nào chưa?"
Kiku nghiêng đầu, ánh mắt long lanh nhưng lại ánh lên vẻ tinh quái. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó thoáng hiện một nụ cười đắc ý, như thể đang muốn nhìn thấy sự đau đớn từ Băng Tử Huyên.
Hắn quay lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Kiku, nhưng không nói gì. Kiku tiếp tục, giọng nói pha chút tự mãn:
"Nếu không có ta trong nhiều năm qua luôn ở bên cạnh chị ấy, có lẽ ngươi đã chẳng thể gặp được em gái mình cho đến ngày hôm nay. Những điều ngươi vừa thấy kia, suy cho cùng, vẫn là tốt chán rồi."
Băng Tử Huyên khẽ hít một hơi thật sâu, ánh mắt dịu lại. Hắn gật đầu nhẹ, giọng nói trầm thấp nhưng chân thành:
"Cảm ơn ngươi, nhiều năm qua đã giúp đỡ Hàn Tuyết. Chuyện ngươi bảo vệ em gái ta, ân nghĩa này ta chắc chắn sẽ không quên."
Nghe vậy, Kiku thoáng nhắm mắt, như thể muốn che giấu một cảm xúc phức tạp. Nó khẽ thở dài trong không gian yên tĩnh.
"Chuyện ta giúp chị Haruka thực ra chỉ là để trả lại ân tình trước đây mà thôi. Nếu không có chị ấy, ta đã chẳng còn tồn tại cho đến bây giờ. Nên ngươi không cần phải nhắc đến chuyện ơn nghĩa làm gì."
Kiku mở mắt, ánh nhìn dần trở nên buồn bã. Nó nhìn về phía căn nhà, giọng nói nhỏ dần nhưng nặng trĩu cảm xúc:
"Đáng ra một cô gái tốt như vậy phải được sống trong một gia đình tốt, có một cuộc đời tốt đẹp. Vậy mà thân mang khổ kiếp vì ngươi, cả đời chỉ toàn đau khổ. Ngươi có biết không? Chị ấy… chị ấy không còn sống được quá ba tháng nữa đâu."
Những lời cuối cùng của Kiku như một nhát dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Băng Tử Huyên. Hắn khẽ giật mình, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng hốt nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Giọng nói của hắn thấp hơn, gần như chỉ đủ để chính hắn nghe thấy:
"Chuyện này… ta đã biết rồi. Chỉ là… ta chưa dám tin đó là sự thật."
Kiku lặng nhìn hắn, đôi mắt đỏ rực giờ đây ngập tràn sự cảm thông pha lẫn tiếc nuối. Nó bước lên một bước, giọng nói trầm xuống nhưng mang theo sự an ủi:
"Chuyện này là thật, nhưng ngươi không cần phải tuyệt vọng. Vẫn còn một cách để cứu chị ấy. Chỉ là... giá phải trả có thể rất lớn. Nhưng ngươi hãy nhớ, đừng để cơ hội trôi qua."
Băng Tử Huyên nhìn vào đôi mắt của Kiku, ánh mắt hắn chứa đựng vô số cảm xúc - đau khổ, day dứt, nhưng cũng quyết tâm mãnh liệt.
Tiếng cười khẩy nhẹ vang lên bên tai, kéo tâm trí Băng Tử Huyên trở lại. Kiku, vẫn đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt có phần giễu cợt:
"Có người đến rồi, ta phải đi trước đây. Nhưng nhớ kỹ, Băng Tử Huyên..." Nó nghiêng người, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo: "Ngươi không cần phải nhẹ tay với những kẻ lòng dạ súc sinh này. Nếu ta có quyền động tới phàm nhân mà không phá vỡ phép tắc thiên địa, có lẽ ta đã h·ành h·ạ chúng đến sống không bằng c·hết rồi."
Lời nói vừa dứt, thân hình nhỏ bé của Kiku tan biến trong không khí, chỉ còn lại một làn khói mỏng hòa vào bóng tối, để lại không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng.
Ngay lúc đó, một âm thanh phá tan sự im lặng. Tiếng ổ khóa bên ngoài cánh cửa gỗ cũ kỹ vang lên “lách cách” đầy gai góc. Sau đó, giọng nói quen thuộc, the thé, và đầy vẻ tranh chua của người mẹ nuôi cất lên:
"Haruka! Hôm nay mày đúng là tốt số lắm đấy, được ngài Yamamoto chú ý đến! Tao không hiểu nổi ngài ấy nghĩ gì nữa, lại để mắt đến thứ vô dụng như mày."
Cánh cửa nhà kho bật mở, ánh sáng mờ mờ từ hành lang hắt vào, làm rõ gương mặt người phụ nữ với nét khinh bỉ không che giấu. Bà ta tiến nhanh về phía Băng Tử Huyên, lúc này đang ngồi im nơi góc tường, cố ý duy trì dáng vẻ yếu đuối và sợ hãi của một cô gái mù.
"Đứng lên!" Bà ta quát, vừa nói vừa cúi xuống nắm lấy cánh tay hắn mà kéo mạnh.
Lực kéo khiến Băng Tử Huyên loạng choạng đứng dậy. Mùi cơ thể lẫn với không khí ngột ngạt của căn nhà kho cũ khiến bà ta nhăn mặt, đôi lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt đầy ghê tởm.
-
- "Hôi thối quá! Như thế này thì làm sao mà đi gặp ngài Yamamoto-sama được cơ chứ? Đúng là đồ vô dụng, chỉ khiến người khác bận tâm!"
Giọng điệu cay nghiệt của bà ta không dừng lại khi bà tiếp tục lôi kéo tay Băng Tử Huyên, thô bạo kéo hắn đi qua hành lang lạnh lẽo. Tiếng bước chân nện xuống sàn gỗ kêu “cót két” trong không gian im lặng, như những nhát dao cứa vào tâm trí Băng Tử Huyên, từng âm thanh đều khiến hắn thêm căm phẫn.
Cuối cùng, bà ta dẫn hắn đến trước một cánh cửa gỗ khác, rồi thô bạo mở ra.
"Nhanh tắm rửa sạch sẽ cho tao! Sau đó đi theo tao để gặp ngài Yamamoto-sama." Giọng bà ta vẫn không giấu được vẻ khinh bỉ pha lẫn tức giận.
Trước khi đóng sầm cánh cửa lại, bà ta hất hàm nói thêm, giọng điệu chua chát:
"Không ngờ người cao quý như ngài Yamamoto lại nhắm đến con nhỏ bẩn thỉu, xấu xí như mày. Đúng là mày may mắn thật đấy, Haruka."
Cánh cửa đóng mạnh, tiếng vang lớn trong không gian nhỏ khiến căn phòng như rung lên. Băng Tử Huyên đứng lặng một hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín.
Băng Tử Huyên đứng lặng trong phòng tắm cũ kỹ, ánh sáng từ chiếc đèn dầu treo trên vách hắt lên khuôn mặt hắn, tạo nên những bóng tối nhấp nhô. Gương mặt hắn lạnh lùng nhưng thoáng thấp thoáng nụ cười nhạt, ánh mắt sắc như dao:
"Bẩn thỉu sao?" Hắn lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp vang lên giữa không gian yên tĩnh. "Để ta xem khuôn mặt khinh người đó của bà còn giữ được đến bao giờ."
Hắn liếc nhìn xung quanh căn phòng. Đây không phải một phòng tắm mà người bình thường có thể chịu đựng được. Những vách tường gỗ đã mục nát, qua các khe hở còn lùa vào từng cơn gió rét buốt. Một thùng nước lớn đặt giữa phòng, bên cạnh là vài dụng cụ cũ kỹ như gáo dừa và khăn rách. Rõ ràng là trong nhà còn có một phòng tắm khác tiện nghi hơn, nhưng bà ta cố ý đẩy hắn vào đây – một nơi dành riêng để h·ành h·ạ thể xác và tinh thần.
Băng Tử Huyên chạm tay vào thùng nước, cảm nhận cái lạnh như băng giá thấm qua da. Hắn khẽ rụt tay lại, đôi mắt ánh lên tia nhìn phẫn nộ pha lẫn bất nhẫn.
"Quả nhiên... đến cả việc tắm cũng là một sự h·ành h·ạ." Hắn nhếch môi cười khẩy. "Mùa đông mà tắm bằng nước lạnh thế này... không c·hết vì lạnh thì cũng sinh bệnh."
Hắn quay người lại, đưa mắt nhìn kỹ hơn căn phòng. Không gian tù túng, ẩm thấp với hơi nước lạnh lẽo bốc lên từng đợt. Đây là kiểu phòng tắm từ thời xưa, hoàn toàn không có hệ thống sưởi hay nguồn nước ấm. Trên trần nhà, mạng nhện giăng kín, những tiếng chuột chạy rúc rích vang lên ở góc khuất càng làm tăng thêm sự ám ảnh.
Chỉ một người đủ dũng cảm mới có thể chịu đựng cảnh tượng như thế này, huống chi là phải dầm mình tắm trong nước lạnh giữa đêm đông khi nhiệt độ ngoài trời đã xuống gần đóng băng.
Băng Tử Huyên hít sâu, cắn chặt răng như để tự trấn an mình. Hắn từ từ tháo từng lớp áo ra, để lộ làn da trắng mịn nhưng đang dần tím tái vì lạnh. Gió đông thổi qua khe hở trong vách tường lùa vào, khiến cơ thể hắn run rẩy.
Hắn cúi xuống, cầm lấy chiếc gáo cũ kỹ, múc một gáo nước trong thùng. Hơi nước lạnh tỏa ra như băng giá, hắn nhìn chằm chằm vào nó trong giây lát trước khi dứt khoát dội lên người.
Làn nước lạnh buốt chạm vào da, khiến cơ thể hắn lập tức co cứng lại. Một cơn lạnh đến tê tái truyền từ đỉnh đầu xuống tận chân, như hàng ngàn mũi kim nhọn đâm xuyên qua da thịt. Hắn hít sâu, cố gắng giữ hơi thở đều đặn, nhưng đôi tay đã bắt đầu run lên không kiểm soát được.
"Chỉ là nước lạnh thôi mà..." Hắn tự nhủ, nhưng ngay cả lời tự an ủi cũng nghe như một lời trêu chọc.
Gáo thứ hai, rồi gáo thứ ba. Mỗi lần nước chạm vào da, cơ thể hắn lại càng trở nên tê cứng. Đầu óc hắn như bị đông cứng lại, mỗi cơn lạnh buốt tràn qua khiến tầm nhìn của hắn dần mờ đi.
Hắn siết chặt bàn tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay để giữ tỉnh táo. Đôi mắt sắc bén vẫn sáng lên trong ánh đèn dầu mờ ảo, nhưng hơi thở hắn đã nặng nề hơn.
"Không thể dừng lại..." Hắn thầm nghĩ. "Chuyện này ta nhất đinh phải chịu đựng."
Từ khóe miệng hắn thoáng hiện một nụ cười lạnh lùng, dù cơ thể hắn run lên vì lạnh. Trong tâm trí Băng Tử Huyên lúc này, hình ảnh những kẻ đã h·ành h·ạ Hàn Tuyết hiện rõ mồn một.
"Hàn Tuyết?" Hắn thì thầm, ánh mắt dần lắng xuống, không còn chút yếu đuối nào. "Được thôi. Ta sẽ trả lại tất cả cho chúng, từng chút một."
Cầm lấy chiếc khăn cũ, hắn lau qua cơ thể, cố gắng kiềm chế sự tê cứng đang lan ra khắp các khớp. Trong lòng hắn đã vạch ra rõ ràng những bước tiếp theo, và từng cơn lạnh giá này chỉ càng khiến hắn thêm quyết tâm.