Mộng Sinh Giới

Chương 146: Cánh hoa rơi, mặt hồ động



Chương 146: Cánh hoa rơi, mặt hồ động

Từng trang giấy mỏng trong cuốn nhật ký nhỏ như nặng trĩu hơn khi hắn lật đến những dòng cuối cùng. Mỗi chữ viết tay của cô toát lên sự yếu ớt, run rẩy, như một tâm hồn đang chống chọi với những ngày cuối cùng trong cuộc đời. Đến đoạn cuối cùng, những dòng chữ mực đen nhòe đi bởi dấu nước mắt đã khô, từng câu từng chữ như lưỡi dao cứa vào trái tim hắn.

---

"Tôi biết, bản thân mình không còn nhiều thời gian. Căn bệnh này đã đi đến giai đoạn cuối. Các bác sĩ đều nói rằng tôi không thể sống quá mùa đông năm nay. Tôi chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể ngồi đây viết lại những điều mình mơ ước. Một phần trong tôi muốn giãy giụa để tiếp tục sống, nhưng có lẽ, việc ra đi cũng là một sự giải thoát..."

"Trước khi tôi rời khỏi thế gian này, tôi có vài nguyện vọng nhỏ nhoi. Những điều mà lẽ ra ai cũng có thể dễ dàng làm được, nhưng với tôi, chúng xa xỉ đến mức gần như không tưởng. Tôi không dám kỳ vọng gì nhiều, nhưng vẫn hy vọng có ai đó đọc được những dòng này, sẽ hiểu rằng tôi đã từng mơ ước được sống, dù chỉ một ngày thật trọn vẹn."

"Tôi muốn được ăn một bát mì ramen nóng hổi ở Ichiran, nơi mà mọi người vẫn bảo có món mì ngon nhất Tokyo. Hương thơm của nước dùng, vị béo ngậy của thịt chashu... Tôi chỉ muốn một lần được thử, muốn cảm nhận vị ngon đó để biết rằng cuộc đời này cũng có những khoảnh khắc dịu dàng."

"Tôi muốn được mặc một bộ váy đẹp, không phải là những bộ đồ cũ rách tôi luôn phải mặc, mà là một chiếc váy thật xinh, màu trắng, giống như váy của những nữ sinh trong phim tôi từng nghe Kiku kể. Tôi muốn cảm thấy mình cũng giống như bao cô gái khác, được xinh đẹp, được tự tin, dù chỉ một lần trong đời."

"Tôi muốn được đến cánh đồng hoa Shibazakura ở tỉnh Yamanashi, nơi mà Kiku từng nói hoa nở đẹp như những áng mây hồng phủ kín mặt đất. Chỉ một lần thôi, tôi muốn đứng giữa cánh đồng ấy, hít thở bầu không khí trong lành, cảm nhận gió mơn man trên da, và ngửi mùi thơm ngọt ngào của những bông hoa trải dài bất tận."

"Cuối cùng, tôi mong mình được yên nghỉ ở nơi đó, giữa những cánh hoa. Tôi không muốn c·hết trong ngôi nhà lạnh lẽo đầy tiếng mắng chửi, cũng không muốn bị chôn cất ở nơi mà mỗi ngày tôi đều bị h·ành h·ạ. Tôi chỉ muốn được yên bình, nằm giữa hoa lá, như một phần của thiên nhiên."

"Hôm nay, tôi sẽ được thực hiện nguyện vọng đầu tiên của mình. Thầy Saito, người luôn nói rằng thầy là anh trai tôi, sẽ đưa tôi đi ăn mì ở Ichiran. Tôi không biết, thầy có thực sự là anh trai tôi không, hay đây chỉ là một vở kịch mà Kiku đã sắp đặt. Nhưng tôi nghĩ, điều đó không quan trọng. Kiku là một yêu quái tốt bụng. Em biết rõ tình trạng của tôi từ lâu, và chính em đã hứa sẽ giúp tôi thực hiện những nguyện vọng này. Có lẽ vì vậy mà thầy Saito đã rủ lòng thương, đồng ý giúp diễn vở kịch người thân này."

"Dù sao, tôi vẫn biết ơn thầy và Kiku. Nếu không có hai người, tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để sống thêm những khoảnh khắc đẹp này, dù chỉ là những giây phút cuối cùng."

---

Hắn buông cuốn nhật ký xuống, hai tay run rẩy không thể cầm chắc được nữa. Nước mắt hắn lăn dài, từng giọt rơi lã chã xuống mặt đất. Trái tim hắn như bị xé toạc bởi từng lời cô viết. Những điều cô ao ước—ăn một bát mì, mặc một chiếc váy đẹp, đi đến một cánh đồng hoa—đơn giản đến đau lòng, vậy mà đối với cô, chúng lại là những giấc mơ xa vời.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng không thể. Từng ký ức về cô, về những gì cô phải chịu đựng, ùa về như cơn sóng dữ. Trong lòng hắn, lúc này chỉ còn lại một điều duy nhất: bằng mọi giá, hắn phải giúp cô thực hiện hết những ước nguyện cuối cùng này. Không phải vì trách nhiệm, không phải vì lòng thương hại, mà vì cô xứng đáng được sống một ngày đúng nghĩa, được cảm nhận niềm vui, sự yêu thương và hạnh phúc mà cô chưa bao giờ có.

Băng Tử Huyên đóng lại cuốn nhật ký. Âm thanh "cạch" nhẹ vang lên, tưởng chừng bình thường nhưng như xé toang không gian yên tĩnh, tựa một dấu chấm hết cho nỗi đau mà em gái hắn từng trải qua. Hắn đặt cuốn sổ xuống bàn, hít một hơi sâu, nhưng không thể kiềm được dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Những giọt nước mắt đó, không chỉ dành cho em gái hắn, mà còn cho chính hắn—cho sự bất lực, cho sự muộn màng khi không bảo vệ được em trong những năm tháng địa ngục ấy.

Đột ngột, lớp ngụy trang trên người hắn dần tan biến. Hắn không ngăn cản quá trình đó, chỉ lặng lẽ nhìn mình trong gương khi ánh sáng mờ ảo của căn phòng dần lộ rõ hình dáng thật sự. Giờ đây, trước gương, là hình bóng cao gầy của Băng Tử Huyên, với gương mặt thanh tú tựa như một phiên bản nam tính hơn của em gái hắn—Hàn Tuyết.

Hắn đứng thẳng người, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bản thân. Họ là anh em sinh đôi. Hắn và Hàn Tuyết giống nhau đến kỳ lạ, như hai giọt nước, chỉ khác đôi chút ở khí chất. Đôi mắt ấy, đôi môi ấy, những đường nét trên gương mặt ấy, tất cả đều mang bóng dáng của em gái hắn.

Băng Tử Huyên chậm rãi tiến đến bàn trang điểm. Hắn ngồi xuống, đôi tay thoáng run nhẹ, nhưng ánh mắt đã đầy quyết tâm. Chiếc đèn bàn tỏa ánh sáng yếu ớt, như một ngọn lửa nhỏ giữa bóng tối, soi rõ từng món đồ trang điểm được bày gọn gàng.

Hắn thuần thục cầm lấy bút kẻ mắt, từng đường vẽ như khắc sâu vào lòng hắn một lời thề không thể xóa nhòa. Hắn không trang điểm để cải trang đơn thuần, cũng không vì mục đích che giấu bản thân. Hắn muốn trở thành Hàn Tuyết—không chỉ là gương mặt giống hệt, mà còn là sự hiện diện, thần thái, như thể em gái hắn đang thực sự sống lại qua từng nét cọ.

Tay hắn lướt nhanh qua từng món đồ. Phấn nền, bút kẻ chân mày, son môi, từng bước hoàn thiện một gương mặt xinh đẹp đầy sắc sảo. Đôi mắt hắn vẫn ướt đẫm nước, nhưng giờ đây, bọng mắt đã được che đi khéo léo. Sự mệt mỏi, nỗi đau, tất cả đều được giấu dưới lớp trang điểm tinh tế.

Hắn dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Băng Tử Huyên giờ đây gần như không còn là chính hắn nữa. Hắn đã biến thành Hàn Tuyết. Gương mặt ấy, với làn da mịn màng, đôi môi hồng nhẹ, và đôi mắt to tròn long lanh, tựa như một thiếu nữ bước ra từ giấc mơ.

Không ngờ rằng hắn, một kẻ luôn khép kín, lạnh lùng, lại có khả năng trang điểm lão luyện đến mức này. Nhưng cũng phải thôi, vì em gái hắn. Vì người đã chịu đựng nỗi đau không gì có thể bù đắp.

Ánh đèn trong phòng lấp lánh, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa kỳ lạ. Một sự mộng mị giữa thực và ảo, giữa ký ức và hiện thực. Trong gương, Băng Tử Huyên không còn là một người anh trai đầy u uất nữa. Hắn đã trở thành hiện thân của Hàn Tuyết—xinh đẹp, dịu dàng nhưng lại mang trong mình một quyết tâm sắc bén, đầy toan tính.

Hắn nhìn mình thật lâu, bàn tay khẽ chạm lên má, ánh mắt chùng xuống.

"Hàn Tuyết... em thực sự rất đẹp, em biết không?"

Nụ cười nhạt thoáng hiện trên môi hắn, nhưng không có sự vui vẻ nào trong đó. Chỉ có bi thương và lòng thù hận. Hắn đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng mình trong gương thêm lần nữa.

"Nếu em không thể đòi lại công lý cho chính mình, thì anh sẽ thay em làm điều đó. Đám nghiệt súc kia, chúng không xứng đáng được sống thêm một ngày nào nữa."

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.