Người đàn bà ngước lên nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt ngập tràn sợ hãi và hoang mang. Câu hỏi lạnh lùng của hắn cứ vang vọng trong tâm trí bà, như một hồi chuông báo tử. Bà ta cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm trong trí nhớ bất kỳ câu trả lời nào có thể làm hắn hài lòng, nhưng tất cả chỉ là một màn sương mù mịt. Bà ta biết rõ, nếu không trả lời được, kết cục duy nhất của bà chỉ là c·ái c·hết thê thảm dưới tay hắn.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, bà ta lắp bắp:
“Tôi… tôi không biết… Xin hãy cho tôi thêm thời gian! Tôi…”
Nhưng ánh mắt băng lãnh của Băng Tử Huyên không hề dao động. Hắn chỉ đứng đó, nhìn bà như nhìn một con sâu bọ vô dụng. Chính sự lạnh lùng ấy đã khiến bà ta hoàn toàn sụp đổ.
Không còn giữ được chút ngạo mạn nào, người đàn bà quỳ rạp xuống đất, hai tay run rẩy bám lấy chân Băng Tử Huyên. Nước mắt hòa với máu từ cánh tay cụt nhỏ giọt xuống sàn, bà ta khóc lóc van xin, giọng nói đã chuyển sang kính cẩn, chẳng còn dám gọi hắn bằng cái tên "Haruka" nữa:
“Xin ngài… tha mạng cho tôi! Tôi sai rồi, là tôi ngu ngốc không biết ngài là người khác…! Ngài muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng… làm trâu làm ngựa tôi cũng nguyện ý! Xin ngài… làm ơn tha cho tôi!”
Bà ta càng nói, giọng càng nhỏ dần, tay bám chặt lấy chân hắn như bám lấy hy vọng sống cuối cùng. Bộ dạng đáng thương thảm hại ấy khác xa hoàn toàn với vẻ hung hăng, ngạo mạn trước đó.
Nhưng Băng Tử Huyên không tỏ ra chút thương xót nào. Hắn cúi xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn bà ta đang run rẩy dưới chân mình. Một nụ cười khinh bỉ thoáng qua khóe môi, và giọng nói sắc lẻm như lưỡi dao vang lên:
“Súc sinh như ngươi… mà cũng muốn sống sao?”
Không đợi bà ta phản ứng, hắn nhấc chân còn lại lên, dồn toàn bộ sức mạnh sút thẳng vào mặt bà ta.
“Bịch!”
Tiếng v·a c·hạm vang lên chát chúa. Sống mũi của bà ta gãy nát ngay lập tức, máu phun ra xối xả. Khuôn mặt bà ta biến dạng, làn da rách toạc, máu và thịt bắn tung tóe. Cú sút mạnh mẽ đẩy thân thể bà ta văng mạnh về phía sau, đập mạnh vào tường với một tiếng “Rầm!”.
Người đàn bà rơi xuống sàn như một con bù nhìn rách nát, toàn thân run rẩy trong đau đớn. Bà ta không còn đủ sức để khóc hay kêu la, chỉ có thể nằm đó, thở dốc từng cơn, đôi mắt mở to tràn đầy sợ hãi.
Băng Tử Huyên bước tới, đôi giày dính máu in hằn dấu chân trên sàn gỗ. Hắn nhìn bà ta một lần nữa, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ và lạnh lùng. Giọng hắn vang lên, từng chữ như nhát búa giáng vào tâm can của bà ta:
“Cút sang một bên.”
Bà ta không dám động đậy, chỉ có thể run rẩy nằm đó, cố gắng thu nhỏ thân mình lại như muốn biến mất khỏi tầm mắt hắn. Trong không gian, mùi tanh của máu lan tràn, thấm đẫm không khí ngột ngạt....
Tưởng như mọi chuyện đã khép lại khi người đàn bà kia nằm bất động trong đau đớn và nhục nhã, thì bất ngờ, một luồng khí lạnh lẽo và tăm tối lan tỏa khắp căn phòng. Không gian chợt im ắng lạ thường, chỉ còn lại tiếng thở dốc yếu ớt của Hiroshi.
Nhưng rồi, từ phía sau, một âm thanh kỳ quái vang lên: “Rắc… Rắc… Rắc…” – âm thanh của xương bị nứt gãy, của thịt bị kéo căng đến giới hạn.
Hiroshi, vốn dĩ tưởng đã gục ngã, giờ đây lại rùng mình dữ dội. Đôi mắt trắng dã đầy tơ máu, tròng mắt hắn bắt đầu chảy ra một chất lỏng đỏ sẫm, trông như huyết lệ đang rơi xuống gương mặt méo mó. Những đường gân đỏ nổi lên khắp cổ và khuôn mặt hắn, ngày càng rõ rệt như mạng lưới ma quái.
Hắn run rẩy, miệng rên rỉ trong cơn đau cùng cực:
“Tha… tha cho tôi… Làm ơn… Tôi không muốn c·hết…! Ngài… Akuma-no-Yūjō… Làm ơn, hãy cho tôi thêm cơ hội…!”
Cái tên ấy – Akuma-no-Yūjō – làm Băng Tử Huyên khẽ nhướng mày. Là con quỷ chuyên lập khế ước với những kẻ lòng dạ đen tối, một ác quỷ ẩn mình trong bóng tối của những lời hứa ngọt ngào. Đổi lại sức mạnh vô song, nó đòi hỏi linh hồn, thể xác và cả sự phục tùng tuyệt đối của người lập khế ước. Nhưng khi thỏa thuận kết thúc, ác quỷ không bao giờ cho phép con mồi của mình ra đi toàn thây.
Nhưng cá nhân muốn sử dụng loại sức mạnh này của ác quỷ kia thì chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của hắn mới có thể sử dụng, một yêu cầu một lần mượn sức mạnh.
Hiroshi dần không còn nói được rõ ràng. Từng tiếng rên rỉ của hắn bị bóp nghẹt bởi thứ gì đó đang cựa quậy bên trong cơ thể. Giữa đỉnh đầu hắn, một vết nứt nhỏ xuất hiện.
“Rắc… Rắc…”
Vết nứt lan rộng, từng mảng xương sọ vỡ ra, để lộ một khối thịt đỏ thẫm bên trong. Cả thân thể hắn phồng lên bất thường, những đường gân đen tối chạy khắp bề mặt da.
“Không… Không! Đừng mà!” Hiroshi hét lên, nhưng giọng hắn méo mó, không còn giống con người.
Cơn đau h·ành h·ạ càng lúc càng dữ dội. Xương sườn của hắn gãy từng cái, nhưng không chỉ dừng lại ở đó – chúng đâm xuyên qua phần bụng như những m·ũi d·ao sắc nhọn. Máu tuôn trào không ngớt, tạo thành một vũng đỏ thẫm loang lổ trên sàn.
“Aaaa—!!”
Tiếng hét của Hiroshi bị cắt ngang khi phần đầu của hắn tách làm đôi. Não và xương sọ văng tung tóe khắp không gian, tạo nên cảnh tượng ghê rợn. Từng mảng thịt từ cơ thể hắn bị xé toạc ra, văng mạnh vào các bức tường và sàn nhà.
Cuối cùng, cơ thể của Hiroshi hoàn toàn nổ tung. Những mảnh vụn thịt, xương và nội tạng bắn khắp căn phòng, phủ kín không gian bằng thứ mùi hôi tanh nồng nặc.
Giữa khung cảnh hỗn độn, một bóng đen chầm chậm xuất hiện từ đống máu thịt còn sót lại. Một thực thể quỷ dị với thân hình cao lớn, đôi cánh đen như màn đêm và cặp mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục. Akuma-no-Yūjō hiện thân, ánh mắt chứa đầy khinh miệt hướng về nơi Hiroshi từng tồn tại.
Băng Tử Huyên không hề nao núng. Hắn đứng đó, lạnh lùng quan sát, ánh mắt sắc bén như dao. Cơn b·ạo l·ực khủng kh·iếp vừa xảy ra không khiến hắn động lòng – chỉ càng khẳng định thêm sự khinh bỉ của hắn dành cho Hiroshi.
Con quỷ cất tiếng cười khàn khàn đầy chế nhạo:
“Con người các ngươi… thật ngu ngốc. Dám lập khế ước với ta nhưng lại không sẵn sàng trả giá. Ta chỉ đơn thuần lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi.”
“Thứ như hắn, ngươi giữ hay không giữ, ta cũng chẳng bận tâm.”
Sau khi thân thể của Hiroshi bị xé nát thành những mảnh vụn, bóng đen của Akuma-no-Yūjō – con quỷ khế ước – hiện thân giữa bầu không khí đặc quánh mùi tử khí. Thân hình nó cao lớn, đôi cánh đen như màn đêm kéo dài từ vai, mỗi sải cánh như nuốt chửng ánh sáng. Cặp mắt đỏ rực như hai ngọn lửa địa ngục quét qua không gian, rồi dừng lại, tập trung hoàn toàn vào Băng Tử Huyên.
Con quỷ không nói gì, chỉ đứng yên đó, ánh mắt tựa như xuyên thấu tâm can của đối phương, thăm dò từng hơi thở, từng cử động. Sát khí toát ra từ thân hình Băng Tử Huyên khiến không gian trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Akuma-no-Yūjō hơi nghiêng đầu, tựa như đang cân nhắc: “Tên này không giống bất kỳ con người nào ta từng gặp. Tên này là ai? Vậy mà đối diện với ta mà không hề có chút run sợ nào?”
Tuy nhiên, sự chần chừ của con quỷ không kéo dài lâu. Đúng lúc ấy, từ xa, hai luồng sát khí khổng lồ đột ngột bùng lên, xé toang màn đêm như hai lưỡi kiếm vô hình, bao trùm toàn bộ không gian. Luồng khí ấy sắc bén và đáng sợ, như một lời cảnh cáo rõ ràng: “Đừng động vào hắn.”
Akuma-no-Yūjō khẽ giật mình, đôi mắt đỏ lóe sáng thêm một lần, nhưng ánh nhìn đã bớt phần hung hăng. Nó dường như hiểu rằng, đối phương trước mặt không đơn thuần chỉ có một mình, bất kỳ hành động nào thiếu suy xét đều có thể dẫn đến hậu quả không lường trước.
Sau một thoáng im lặng, con quỷ gầm khẽ, như một dấu hiệu thỏa hiệp. Nó từ từ giơ cánh tay xương xẩu của mình lên. Những ngón tay dài với móng vuốt sắc như dao khẽ uốn cong, trong nháy mắt, từ lòng bàn tay của nó tuôn ra một chuỗi xích đen u ám, lạnh lẽo.
Sợi xích không giống bất kỳ thứ gì thuộc về thế giới này. Nó uốn lượn như một con rắn sống, phát ra những tiếng gầm rít rợn người, ánh sáng yếu ớt từ căn phòng dường như bị hút vào từng mắt xích. Ở đầu xích, một cái móc sắt hình lưỡi câu lấp lánh, sắc bén như chuẩn bị móc vào tận cốt tủy.
“Đi theo ta.” Giọng nói của con quỷ khàn khàn, nặng nề, vang vọng như đến từ sâu thẳm của địa ngục.
Từ bóng tối, linh hồn của Hiroshi hiện ra – không còn hình dáng vững vàng của một kẻ tham lam và độc ác, mà chỉ là một linh hồn méo mó, xanh xao và run rẩy. Gương mặt hắn đầy kinh hãi, đôi mắt trống rỗng, và đôi môi không ngừng mấp máy những tiếng thều thào van xin.
“Không… Không! Xin ngài tha cho tôi! Làm ơn… Tôi đã sai rồi!”
Lời van xin của Hiroshi rơi vào vô vọng. Cái móc sắt lạnh lẽo lao thẳng đến, đâm xuyên qua cổ hắn, móc chặt lấy linh hồn như một con cá bị xiên qua. Tiếng rít chói tai vang lên khi sợi xích kéo căng, buộc chặt linh hồn của Hiroshi, từng mắt xích thít lấy hắn như muốn nghiền nát.
Linh hồn của Hiroshi gào thét trong đau đớn, cơ thể hư ảo của hắn vặn vẹo, không ngừng quằn quại, cố gắng dùng tay gỡ móc khỏi cổ. Nhưng càng vùng vẫy, sợi xích càng siết chặt hơn, nhấn chìm hắn trong sự thống khổ không lối thoát.
Băng Tử Huyên vẫn đứng đó, lạnh lùng quan sát cảnh tượng này mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Ánh mắt hắn đầy sự khinh bỉ, tựa như nói rằng:
“Đây là cái kết mà ngươi đáng phải nhận từ lâu rồi mới phải.”
Con quỷ lôi sợi xích một cách tàn nhẫn, kéo linh hồn của Hiroshi về phía nó. Hiroshi cố cào bám vào không khí, hét lên trong tuyệt vọng:
“Không! Làm ơn! Tôi không muốn c·hết! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài giao… ĐỪNG…!!!”
Nhưng lời cầu xin của hắn bị cắt ngang khi cơ thể hắn bị kéo phăng tới, tan biến vào bóng tối sâu thẳm của con quỷ.
Khi linh hồn cuối cùng đã bị xích giam hoàn toàn, Akuma-no-Yūjō quay đầu nhìn Băng Tử Huyên một lần nữa, đôi mắt đỏ rực vẫn lóe lên chút ánh sáng mơ hồ, nhưng không còn ý định đối đầu. Nó chỉ nhếch môi, để lộ một nụ cười tà mị đầy khinh miệt, trước khi dần tan biến vào không gian cùng với làn khói đen mỏng, mang theo linh hồn của Hiroshi vào cõi hư vô.