Mộng Sinh Giới

Chương 184: Cuộc Họp Quốc Hội



Chương 184: Cuộc Họp Quốc Hội

Bốn ngày đã trôi qua kể từ ngày Băng Tử Huyên chia tay Tsukuyomi, ánh sáng của những ngày đầu năm mới. Ngày 5 tháng 1 năm 2025, kỳ họp quốc hội đầu năm chính thức bắt đầu, và giờ đây, hắn đang khoác lên mình thân phận Kaito Hayashi – nghị sĩ trẻ tuổi nhất Nhật Bản, đồng thời là một doanh nhân tài ba.

Hắn ngồi bên trong chiếc limousine màu đen bóng loáng, dáng vẻ trầm tĩnh và chững chạc, nhưng trong lòng không khỏi có chút căng thẳng pha lẫn phấn khích.

Trên ghế đối diện hắn, nữ thư ký riêng của Kaito Hayashi – một người phụ nữ trẻ tuổi nhưng cực kỳ chuyên nghiệp – đang tỉ mỉ kiểm tra từng xấp tài liệu. Cô mặc bộ vest xám đậm được cắt may vừa vặn, tôn lên vóc dáng thanh lịch nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Mái tóc đen búi gọn phía sau gáy để lộ khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sắc sảo, ánh lên vẻ chăm chú khi lia qua từng dòng chữ trên giấy. Đôi bàn tay thon dài nhanh nhẹn sắp xếp các tài liệu lại thành một tập hoàn chỉnh, trong khi giọng nói của cô vang lên, rõ ràng và dứt khoát.

"Thưa nghị sĩ Hayashi," cô bắt đầu, không chút do dự, "đây là bản thảo bài phát biểu của ngài cho kỳ họp quốc hội sáng nay. Nội dung đã được chỉnh sửa để phù hợp với bối cảnh hiện tại, bao gồm các đề xuất trọng tâm về phát triển kinh tế và cải cách chính sách hỗ trợ doanh nghiệp vừa và nhỏ. Ngoài ra, tôi đã bổ sung số liệu mới nhất về dự án cơ sở hạ tầng ngài đề xuất năm ngoái."

Cô dừng lại một chút, lật sang một trang khác, rồi tiếp tục:

"Ngài cũng cần lưu ý đến các câu hỏi có thể được đưa ra từ phía các nghị sĩ đối lập. Tôi đã đánh dấu các luận điểm chính cần phản biện trong trường hợp họ chất vấn. Nếu cần, tôi có thể ôn lại cùng ngài ngay trên đường đến quốc hội."

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, giả vờ chăm chú lắng nghe. Hắn biết nữ thư ký này đang rất nghiêm túc, và hắn cũng không muốn để lộ sơ hở. Đôi mắt sắc lạnh của hắn lướt qua những tài liệu trên tay cô, rồi dừng lại ở gương mặt đầy tập trung của người phụ nữ.

"Rất tốt. Cô làm việc rất cẩn thận," hắn đáp, giọng nói điềm tĩnh nhưng mang nét quyền uy tự nhiên của một người lãnh đạo. "Đưa tôi tập tài liệu đó, tôi sẽ đọc qua một lượt."

Nữ thư ký mỉm cười nhẹ, như thể hài lòng với sự nghiêm túc của "Kaito Hayashi". Cô đưa tập tài liệu cho hắn, sau đó tiếp tục kiểm tra lại các mục khác trong danh sách công việc đã chuẩn bị sẵn.

Bên ngoài cửa kính xe, ánh nắng buổi sớm rọi lên những tòa nhà cao tầng của Tokyo, tạo nên một khung cảnh vừa nhộn nhịp vừa uy nghiêm. Chiếc limousine lao đi êm ái trên con đường dẫn đến tòa nhà quốc hội, bỏ lại sau lưng nhịp sống hối hả của thành phố.

Băng Tử Huyên ngả lưng vào ghế, đôi mắt liếc qua các dòng chữ trong tập tài liệu. Hắn biết rằng thân phận Kaito Hayashi không chỉ đòi hỏi sự thông minh, mà còn cần sự tinh tế trong từng lời nói và hành động.

Ánh mắt hắn thoáng lướt qua nữ thư ký, người vẫn đang cặm cụi làm việc với vẻ mặt nghiêm nghị. Dù bề ngoài điềm tĩnh, trong lòng hắn không khỏi cảm thán:

“Vai diễn này thực không dễ dàng.”

Khi chiếc xe giảm tốc và dừng lại trước bậc thềm của tòa nhà quốc hội, Băng Tử Huyên hít một hơi sâu, cất lại tập tài liệu, và bước ra ngoài. Vẻ mặt điềm đạm cùng dáng người thẳng tắp của hắn thu hút ánh nhìn từ các nhân viên và quan chức xung quanh. Chiếc áo vest đen vừa vặn khẽ bay trong làn gió lạnh đầu năm, tôn lên phong thái lãnh đạo tự tin và đầy sức hút.

Bên cạnh hắn, nữ thư ký ôm tập tài liệu, bước theo với bước chân vững vàng, ánh mắt không rời khỏi công việc.

Băng Tử Huyên bước qua cổng lớn của tòa nhà quốc hội với phong thái ung dung và tự tin. Bộ vest đen sắc nét kết hợp cùng cà vạt màu xanh đậm được thắt gọn gàng, đôi giày da sáng bóng nện từng bước vững chãi trên nền đá cẩm thạch khiến mọi người xung quanh không thể không chú ý.

Gương mặt lạnh lùng nhưng đầy khí chất lãnh đạo của hắn làm toát lên vẻ uy quyền, một nghị sĩ trẻ tuổi nhưng mang trong mình phong thái của một chính trị gia dày dặn kinh nghiệm.



Hành lang dẫn vào hội trường chính chật kín các đại biểu, trợ lý, và nhân viên quốc hội. Một số người ngay khi thấy hắn liền nở nụ cười chào đón, thậm chí có người vội vã bước đến bắt chuyện.

"Ôi, nghị sĩ Hayashi, thật là một vinh dự khi được gặp ngài!" Một người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp, nở nụ cười rạng rỡ nhưng có phần xu nịnh, cất tiếng nói khi bắt tay hắn. "Tôi nghe nói bài phát biểu của ngài hôm nay sẽ vô cùng xuất sắc. Chắc chắn sẽ khiến quốc hội phải chú ý!"

Băng Tử Huyên đáp lại bằng một nụ cười nhạt, vừa đủ lịch sự, nhưng ánh mắt thì vẫn sắc bén và lạnh lùng. "Cảm ơn lời khen của ngài. Tôi chỉ cố gắng làm tốt trách nhiệm của mình thôi."

Một đại biểu khác, cao gầy và có ánh nhìn đầy ẩn ý, tiến đến gần. "Hayashi-kun, quả là tuổi trẻ tài cao. Nhưng hãy cẩn thận, bước đi trên con đường chính trị không phải lúc nào cũng dễ dàng. Người ta càng khen ngợi cậu, đôi khi lại càng muốn dò xét cậu."

Hắn khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên đầy tự tin. "Cảm ơn lời nhắc nhở của ngài. Nhưng nếu không có sóng gió, con thuyền làm sao vượt biển lớn được, đúng không?"

Lời nói của hắn khiến vị đại biểu kia thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười, lắc đầu đầy thâm ý trước khi bước đi.

Xung quanh, một vài ánh mắt dõi theo hắn, có người khen ngợi thầm thì, cũng có kẻ âm thầm ganh tị. Nhưng bất kể là cảm xúc gì, sự hiện diện của Băng Tử Huyên – trong thân phận Kaito Hayashi – khiến cho không ai dám xem nhẹ.

Hắn tiếp tục bước vào hội trường, nơi chỗ ngồi của mình đã được sắp xếp sẵn ở vị trí hàng đầu. Kỳ họp quốc hội đầu năm chính thức diễn ra.

Những bài phát biểu mở màn dài dòng lần lượt vang lên. Các nghị sĩ đứng lên bày tỏ ý kiến, đưa ra các đề xuất và tranh luận về những vấn đề trọng yếu của quốc gia.

Tuy nhiên, sự đều đều trong cách trình bày và nội dung lặp đi lặp lại khiến không khí dần trở nên nhàm chán. Một vài đại biểu lớn tuổi thậm chí gục đầu, để mặc mình chìm vào giấc ngủ ngắn.

Băng Tử Huyên ngồi lặng lẽ, đôi mắt nhìn lên bục diễn thuyết nhưng tâm trí thì lại ở nơi khác. Hắn không đến đây chỉ để đóng vai một nghị sĩ quốc hội hay nghe những lời bàn luận chẳng mấy giá trị. Có những chuyện quan trọng hơn đang chờ hắn.

Điện thoại của hắn khẽ rung lên trong túi áo. Hắn kín đáo lấy ra và mở lên xem.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh lùng và bí hiểm. Ngón tay hắn nhẹ nhàng khóa màn hình điện thoại, như thể mọi chuyện chẳng có gì quan trọng.

Đúng lúc đó, tên hắn được xướng lên. "Kaito Hayashi, mời ngài lên bục phát biểu!"

Hắn đứng dậy, chỉnh lại vạt áo vest một cách tự nhiên và cầm theo tập tài liệu trên bàn. Từng bước đi của hắn toát lên vẻ tự tin nhưng không kiêu ngạo, đủ để khiến những người xung quanh không thể rời mắt.

Khi hắn tiến đến bục phát biểu, những âm thanh trò chuyện lặng dần, và những đại biểu đang ngủ cũng bất chợt choàng tỉnh, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Hắn đứng trước micro, ánh đèn sáng rực chiếu xuống gương mặt sắc nét đầy uy nghi. Đôi mắt hắn lướt qua khán phòng một lượt, như muốn khẳng định vị thế của mình trước khi cất tiếng.



Băng Tử Huyên đứng vững trên bục phát biểu, ánh mắt sắc lạnh quét qua toàn bộ hội trường quốc hội. Hắn mặc một bộ vest tối màu chỉnh tề, cà vạt đen được thắt gọn gàng, dáng vẻ uy nghiêm cùng với phong thái tự tin khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải chú ý.

Những ánh đèn sáng rực chiếu lên gương mặt trẻ trung nhưng đầy quyết đoán của hắn, một nghị sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử quốc hội Nhật Bản, nhưng khí thế không hề thua kém bất kỳ ai.

Hắn bắt đầu cất giọng, trầm ổn và mạnh mẽ, như lưỡi dao sắc bén chém vào không khí đang có phần căng thẳng.

“Kính thưa Chủ tịch Quốc hội, thưa các vị đại biểu đáng kính, tôi, Kaito Hayashi, vinh dự được đứng trước toàn thể các vị hôm nay, trong kỳ họp đầu năm, để cùng bàn về tương lai của đất nước chúng ta – Nhật Bản.”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt quét qua hội trường, như muốn khắc sâu từng khuôn mặt vào trí nhớ. Một vài nghị sĩ già, vốn đang lơ đễnh, giờ đã phải tập trung lại.

“Nhật Bản,” hắn tiếp tục, giọng nói vang vọng trong không gian, “là một đất nước với lịch sử lâu đời, văn hóa sâu sắc, và một nền kinh tế từng đứng đầu thế giới. Nhưng thưa các vị, tôi xin phép đặt ra một câu hỏi: Liệu chúng ta đã làm đủ để bảo vệ và phát triển di sản này chưa? Hay ngược lại, chúng ta đang kéo đất nước mình xuống bằng những chính sách trì trệ, những quyết định sai lầm, và sự thiếu trách nhiệm của một bộ phận trong bộ máy chính quyền?”

Những lời nói đanh thép của hắn khiến không khí hội trường như đông cứng lại. Một vài đại biểu bắt đầu điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt dán chặt vào hắn.

“Thưa các vị,” hắn tiếp tục, giọng nói càng lúc càng sắc sảo, “chúng ta đang phải đối mặt với những vấn đề kinh tế nghiêm trọng: tỷ lệ nợ công cao ngất ngưởng, tình trạng già hóa dân số, và đặc biệt, là sự bất bình đẳng kinh tế ngày càng gia tăng. Nhưng nguyên nhân thực sự của những vấn đề này là gì? Có phải là do người dân không đủ cố gắng? Hay là do chính bộ máy quản lý, chính những người ngồi trong phòng họp này, đã và đang thất bại trong nhiệm vụ của mình?”

Hắn dừng lại, để cho câu hỏi của mình thấm sâu vào từng người trong hội trường. Một vài nghị sĩ bắt đầu có vẻ lúng túng, trong khi những người khác cố giữ bình tĩnh.

“Tôi không ngại chỉ thẳng ra,” hắn tiếp lời, giọng nói dứt khoát, từng từ như m·ũi d·ao đâm thẳng vào những kẻ mà hắn muốn nhắm đến, “một số người trong bộ máy chính trị của chúng ta, những người đang ngồi ở đây, đã và đang lợi dụng quyền lực của mình để phục vụ lợi ích cá nhân. Hối lộ, t·ham n·hũng, và l·ạm d·ụng quyền hành để ép bức người dân – những điều này không còn là chuyện hiếm hoi mà đã trở thành vấn nạn.”

Cả hội trường bỗng chốc chìm trong im lặng nặng nề. Hắn không hề né tránh mà chỉ thẳng vào những kẻ mà ai cũng biết, nhưng chưa từng có ai dám nói công khai như vậy. Một vài đại biểu ngồi gần cuối hàng ghế bắt đầu xì xào, ánh mắt bất an liếc nhìn nhau.

“Thưa các vị,” hắn nói tiếp, giọng điệu trầm xuống nhưng vẫn đầy uy nghiêm, “đã đến lúc chúng ta phải thay đổi. Người dân Nhật Bản không cần những lời hứa hão huyền hay những khẩu hiệu trống rỗng. Họ cần hành động. Họ cần những chính sách thiết thực để cải thiện đời sống, để khôi phục lòng tin vào chính phủ.”

Hắn mở tập tài liệu trên bục, lật nhanh qua vài trang, rồi tiếp tục với giọng điệu dứt khoát:

“Thứ nhất, tôi đề xuất một kế hoạch cải cách thuế toàn diện, nhằm giảm gánh nặng cho tầng lớp trung lưu và người lao động, đồng thời siết chặt việc đánh thuế vào các tập đoàn lớn và các cá nhân siêu giàu. Không thể để một bộ phận nhỏ tích lũy tài sản khổng lồ trong khi phần lớn người dân phải vật lộn để kiếm sống qua ngày.”

“Thứ hai, chúng ta cần một cơ chế giá·m s·át minh bạch hơn trong việc quản lý ngân sách nhà nước. Đã đến lúc phải đưa ra những biện pháp cứng rắn để loại bỏ t·ham n·hũng, và trừng phạt thích đáng những kẻ lợi dụng công quỹ cho mục đích cá nhân.”

“Thứ ba, cần có chính sách hỗ trợ thiết thực hơn cho các doanh nghiệp nhỏ và vừa – xương sống của nền kinh tế Nhật Bản. Những rào cản về pháp lý và tài chính phải được gỡ bỏ, để họ có thể phát triển và tạo thêm việc làm cho người dân.”

Lời hắn nói như tiếng sấm rền vang trong hội trường. Một số nghị sĩ già ngủ gật đã hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Hắn – một nghị sĩ trẻ tuổi nhất – lại có thể đưa ra những luận điểm sắc sảo và đầy tính thực tế như vậy.

“Kết lại,” Băng Tử Huyên cất giọng, ánh mắt kiên định, “tôi xin nhấn mạnh rằng: Đất nước này không thể phát triển nếu chúng ta cứ tiếp tục làm ngơ trước những vấn đề lớn. Mỗi chúng ta, những người có mặt ở đây, đều phải có trách nhiệm với người dân, với tương lai của Nhật Bản. Nếu không thể làm được, hãy nhường chỗ cho những người có đủ năng lực và tâm huyết để làm.”

Hắn cúi đầu nhẹ, ánh mắt quét qua toàn bộ hội trường lần nữa. “Tôi xin hết. Cảm ơn các vị đã lắng nghe.”



Cả hội trường im lặng trong vài giây, trước khi từng tràng pháo tay vang lên. Có người thực sự bị thuyết phục, có người nể phục sự thẳng thắn của hắn, nhưng cũng không ít kẻ cảm thấy bất mãn và khó chịu.

Băng Tử Huyên vừa mới trở về chỗ ngồi sau bài phát biểu đanh thép, ánh mắt hắn vẫn còn thoáng nét lạnh lùng đầy tự tin. Hội trường dường như vẫn chưa hết bàng hoàng sau những lời lẽ sắc bén mà hắn vừa nêu lên. Nhưng rồi, không khí ấy bất ngờ thay đổi.

Cánh cửa lớn của hội trường quốc hội bất chợt mở ra, và từ đó bước vào là một đội ngũ cảnh sát quốc gia Nhật Bản với sắc phục chỉnh tề, khí thế uy nghiêm. Những bước chân đồng đều của họ vang vọng khắp không gian, khiến tất cả đại biểu có mặt không khỏi kinh ngạc.

Những tiếng xì xào nổi lên khắp nơi. Ai nấy đều ngoảnh lại nhìn, thắc mắc chuyện gì đang xảy ra. Giữa đội ngũ cảnh sát, một người đàn ông trung niên mặc quân phục cao cấp bước lên trước, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc sảo quét qua toàn bộ hội trường. Ông ta là Cảnh sát trưởng Matsuda Kenji, một nhân vật quyền lực và đáng gờm trong ngành an ninh quốc gia.

Hội trường vốn náo động bởi bài phát biểu của Băng Tử Huyên, giờ lại chìm trong không khí căng thẳng khó tả. Matsuda bước về phía hàng ghế của các nghị sĩ, và khi ánh mắt của ông chạm đến Băng Tử Huyên, đôi lông mày nhíu chặt như đã xác định mục tiêu.

Ông bước đến gần Băng Tử Huyên, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực vang lên:

“Ngài Kaito Hayashi, chúng tôi có lý do để tin rằng ngài có liên quan đến một t·rọng á·n quốc tế nghiêm trọng. Theo lệnh của Bộ Tư pháp, chúng tôi yêu cầu ngài đi theo để phối hợp điều tra.”

Những lời này vừa dứt, cả hội trường như nổ tung. Các đại biểu, vốn dĩ đã bị bài phát biểu của hắn làm cho bàng hoàng, giờ đây càng kinh ngạc hơn nữa. Một nghị sĩ trẻ tuổi nhất quốc hội, vừa mới phát biểu đầy khí phách, lại bị cảnh sát điều tra với nghi vấn liên quan đến một vụ án quốc tế lớn? Đây quả thực là điều chưa từng có tiền lệ.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Băng Tử Huyên. Thư ký của hắn, vốn đứng ở một góc gần đó, lập tức sững sờ, đôi mắt mở to, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại run lên.

Nhưng trái ngược với sự kinh hoàng của những người xung quanh, Băng Tử Huyên vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đáng kinh ngạc. Hắn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ, đứng dậy, chỉnh lại vạt áo vest, rồi quay sang Matsuda Kenji.

“Tôi hiểu,” hắn nói, giọng điệu ôn hòa nhưng mang theo chút hài hước, “ngài có lệnh, tôi sẽ phối hợp. Nhưng hy vọng ngài và đội của mình đã chuẩn bị đủ bằng chứng, bởi tôi không muốn phải làm mất thời gian quý báu của các vị.”

Hắn bước lên, tự nguyện đưa tay về phía cảnh sát mà không chút kháng cự. Matsuda Kenji thoáng sững sờ trước thái độ của hắn nhưng nhanh chóng ra hiệu cho cấp dưới. Một cặp còng tay được mang ra, nhưng không bị khóa chặt, như một cách giữ thể diện cho một nghị sĩ quốc hội.

Cả hội trường như nín thở khi thấy Băng Tử Huyên – người vừa rồi còn hiên ngang đứng trên bục phát biểu – giờ đây lại bị dẫn đi bởi cảnh sát. Tiếng xì xào bàn tán nổi lên như một cơn sóng, lan rộng khắp các hàng ghế.

Thư ký của hắn, sau vài giây bất động, lập tức cầm điện thoại gọi đi. Giọng cô gấp gáp, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng:

“Chuẩn bị đội luật sư ngay lập tức! Ngài Hayashi vừa bị cảnh sát bắt đi. Tôi cần tất cả hồ sơ pháp lý liên quan. Đừng để xảy ra bất kỳ sai sót nào!”

Trong khi đó, Băng Tử Huyên vẫn giữ vẻ bình thản, theo bước đội cảnh sát tiến ra khỏi hội trường. Trước khi rời đi, Matsuda Kenji quay lại cúi chào tất cả các đại biểu, như một cách thể hiện sự tôn trọng.

“Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện này,” ông nói lớn, giọng nói rõ ràng, “nhưng đây là nhiệm vụ cấp bách. Cảm ơn sự hợp tác của quý vị.”

Rồi họ nhanh chóng rời đi, để lại phía sau một hội trường náo động. Các đại biểu không ngừng bàn tán, mỗi người một suy đoán, nhưng tựu chung đều kinh ngạc trước tình huống chưa từng có này.

Băng Tử Huyên, khi bước ra khỏi cửa, khẽ nhếch miệng cười lạnh. Trong đầu hắn, mọi kế hoạch đã được tính toán tỉ mỉ. Màn kịch chỉ mới bắt đầu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.