Gió đêm thổi mạnh, lạnh lẽo đến cắt da. Trong màn đêm tĩnh mịch, một đoàn người mặc đồng phục cảnh sát và FBI đang đứng chờ, ánh sáng từ đèn pha xe đặc vụ chiếu sáng một khoảng sân nhỏ phía trước.
Băng Tử Huyên bị bịt mắt, trên cổ tay là chiếc còng kim loại sáng bóng khóa chặt hai tay ra sau. Hắn bị hai đặc vụ áp giải, mỗi người nắm một bên khuỷu tay, dẫn đi từng bước chậm rãi.
Dù bị bịt mắt, phong thái của hắn vẫn không hề lộ ra chút hoảng loạn nào, bước chân đều đặn, thậm chí có phần thản nhiên, khiến những người xung quanh không khỏi liếc nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Bên kia đường, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, Tsubaki đứng tựa mình vào một thân cây cổ thụ, ánh mắt sắc lạnh dõi theo đoàn người đang áp giải Băng Tử Huyên. Khi ánh mắt cô dừng lại trên người hắn, đôi lông mày thanh tú hơi cau lại.
“Khai mở linh căn?” Tsubaki lẩm bẩm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười nhạt. “Tên này vậy mà đã có người đi trước ta một bước. Nhưng cũng không sao... linh căn dù được khai mở cũng chỉ là bước đầu. Luyện thần sau này vẫn là phần của ta giúp hắn.”
Nói xong, cô vươn tay phải ra trước, ngón tay mảnh khảnh khẽ vẽ một đạo phù chú giữa không trung. Những chữ viết bằng ánh sáng xanh lập lòe lóe lên, sau đó từ lòng bàn tay cô, một vòng tròn ánh sáng xoáy mạnh hiện ra.
Cô thì thầm niệm chú, và chỉ trong chớp mắt, một tia sáng từ vòng tròn ấy phóng thẳng về phía Băng Tử Huyên. Tia sáng lặng lẽ, tựa như một mũi kim xuyên qua màn đêm, đâm thẳng vào phần lưng của hắn mà không ai xung quanh nhận ra.
“Linh phù trấn niệm,” cô nói nhỏ, giọng lạnh lùng như sương giá. “Giữ lấy mà dùng.”
Dứt lời, Tsubaki quay người rời đi, bước chân nhẹ nhàng nhưng kiên định, như thể sự hiện diện của cô chưa từng tồn tại ở nơi này.
---
Cooper – người chịu trách nhiệm chính trong nhiệm vụ áp giải – đứng cách đó vài bước, quan sát Băng Tử Huyên bị dẫn đi. Ông khoanh tay trước ngực, ánh mắt thâm trầm nhìn theo bóng dáng người thanh niên bị còng tay. Trong lòng, Cooper không khỏi dấy lên chút khó chịu.
“Thật sự cần thiết phải xử lý nhanh gọn như vậy sao?” Ông tự hỏi, bàn tay vô thức siết lại. Dù đã quen với công việc bắt giữ và dẫn độ t·ội p·hạm quốc tế, lần này, mọi thứ lại diễn ra quá nhanh và bất thường, đến mức bản thân ông cũng cảm thấy sự bất ổn trong nhiệm vụ này.
---
Bước chân Băng Tử Huyên thoáng khựng lại khi tia sáng từ Tsubaki bắn vào lưng hắn. Một luồng khí nóng ấm áp len lỏi qua từng thớ thịt, hòa vào dòng máu, như đánh thức thứ gì đó sâu thẳm trong cơ thể hắn.
Hai đặc vụ đi phía sau nhận thấy động tác bất thường của hắn, lập tức lên tiếng:
“Ngài Hayashi, có chuyện gì không ổn sao?”
Giọng nói của họ, dù vẫn giữ sự cung kính, nhưng mang chút căng thẳng. Dù bây giờ hắn chỉ là một t·ội p·hạm b·ị b·ắt giữ, thân phận nghị sỹ trước đây vẫn khiến họ không dám lơ là.
Băng Tử Huyên im lặng một giây, sau đó lắc đầu nhẹ. “Không có gì. Chúng ta tiếp tục.”
Nghe vậy, hai đặc vụ cúi đầu xin lỗi rồi dẫn hắn tiếp tục đi. Cooper, đứng từ xa, cũng thoáng nhíu mày nhưng không nói gì.
Trong lòng, Băng Tử Huyên biết rõ sự khác thường vừa rồi không phải là ngẫu nhiên. Linh phù trấn niệm – loại khí tức quen thuộc này, hắn từng cảm nhận được trước đây, nhưng không thể nhớ chính xác là ở đâu.
Động cơ xe đặc chủng rít vang, tiếng lốp nghiến trên mặt đường tạo nên âm thanh đầy khẩn trương. Băng Tử Huyên bị đẩy vào trong xe, cửa xe đóng sầm lại, khóa chặt. Người lái xe, sau khi nhận hiệu lệnh từ đồng đội, lập tức đạp ga, đưa chiếc xe lao thẳng về phía đường băng, nơi một chiếc máy bay quân sự đã chờ sẵn.
Trong xe, Băng Tử Huyên ngồi im lặng giữa hai đặc vụ áp giải. Dù bị bịt mắt và tay bị còng chặt, hắn vẫn giữ được vẻ điềm nhiên. Hai đặc vụ ngồi hai bên liếc nhìn nhau, trong lòng không khỏi thắc mắc: một kẻ đang đứng trước thềm của một cuộc sống tù ngục khắc nghiệt nhất, sao lại có thể bình thản đến vậy?
Chiếc xe lao đi với tốc độ cao, vượt qua những con đường tối tăm, ánh đèn đường lướt qua cửa sổ tạo nên những vệt sáng mờ ảo. Trong không khí ngột ngạt, không ai nói một lời nào. Người lái xe thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt lộ rõ sự căng thẳng.
Băng Tử Huyên khẽ nghiêng đầu, như đang cảm nhận sự chuyển động của chiếc xe.
Khi xe đến đường băng, những ánh đèn rọi từ chiếc máy bay quân sự phía trước làm sáng bừng cả khu vực. Gió thổi mạnh, mang theo tiếng động cơ máy bay rền vang như tiếng gầm của một con quái vật chờ nuốt chửng mọi thứ.
Cánh cửa xe bật mở, hai đặc vụ lập tức kéo Băng Tử Huyên xuống. Hắn bước ra, bị còng tay dẫn đi, nhưng vóc dáng cao gầy và dáng vẻ trầm tĩnh của hắn lại làm cho không ai có thể coi thường.
Hai đặc vụ đi sát bên hắn, mỗi người nắm chặt một bên khuỷu tay, dẫn hắn tiến về phía chiếc máy bay. Gió đêm lạnh buốt, thổi tung lớp khăn bịt mắt của hắn.
Băng Tử Huyên dừng lại khi đến trước cánh cửa máy bay. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt khẽ động, như đang ghi khắc hình ảnh bầu trời đêm cuối cùng này trước khi bước vào một hành trình mới đầy u tối.
Trong khoảnh khắc đó, những ký ức về quá khứ ùa về. Hắn nhớ đến hình bóng của Hàn Tuyết, nhớ đến người mẹ mà hắn luôn yêu thương. Gió thổi qua, làm tóc hắn khẽ tung bay. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt hắn, đầy kiên định.
“Hàn Tuyết... Mẹ... Hai người hãy chờ ta. Ta nhất định sẽ vẽ lại một cuộc sống gia đình hạnh phúc như ngày trước.” Hắn thầm nói trong lòng, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào với những người xung quanh.
Hai đặc vụ nhìn thấy hắn dừng lại, ánh mắt có chút do dự. Họ nghĩ hắn có lẽ đang sợ hãi trước chuyến đi kinh hoàng này. Một trong số họ khẽ lên tiếng:
“Ngài Hayashi, xin hãy tiếp tục bước đi.”
Băng Tử Huyên quay đầu nhẹ, ánh mắt không chút dao động, chỉ khẽ gật đầu rồi bước tiếp.
Băng Tử Huyên bước từng bước lên cầu thang của chiếc máy bay. Gió thổi mạnh hơn, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại.
Khi cánh cửa máy bay đóng lại sau lưng hắn, tiếng động cơ gầm lên như báo hiệu sự khởi đầu của một hành trình không ai lường trước. Nhìn từ xa, chiếc máy bay quân sự giống như một con thú khổng lồ đang lao vào bóng đêm.
Chuyến bay kéo dài hơn 13 giờ đồng hồ từ Tokyo đến Mỹ là một hành trình đầy căng thẳng. Chiếc máy bay quân sự chở Băng Tử Huyên hạ cánh xuống một sân bay quân sự bí mật gần vùng bờ Đông nước Mỹ.
Từ đây, hắn tiếp tục được đưa lên một chiếc trực thăng quân sự khác, bay thẳng đến đảo Blackthorn — nơi được mệnh danh là nhà tù khét tiếng và bất khả x·âm p·hạm nhất thế giới.
---
Nhìn từ trên cao, đảo Blackthorn trông giống như một pháo đài thời trung cổ, với những bức tường cao hàng chục mét bao quanh, kiên cố đến mức không có gì lọt qua được.
Nhà tù được xây dựng trên một hòn đảo biệt lập, bốn bề là biển xanh thăm thẳm. Những con sóng dữ dội đập vào vách đá sắc nhọn, tạo ra âm thanh ầm vang như một lời cảnh cáo bất cứ ai có ý định trốn thoát.
Trung tâm của hòn đảo là một tòa nhà chính đồ sộ, với hệ thống tháp canh rải rác ở các góc, nơi những lính gác vũ trang 24/7 quan sát từng mét vuông trên đảo.
Hệ thống bảo vệ được trang bị công nghệ hiện đại nhất, từ cảm biến nhiệt, camera hồng ngoại, đến hàng rào điện cao thế. Nơi đây không chỉ là một nhà tù mà còn là biểu tượng của sức mạnh và quyền lực nước Mỹ trong việc quản lý t·ội p·hạm nguy hiểm.
Blackthorn nổi tiếng không chỉ vì sự khắc nghiệt mà còn vì tính bí ẩn. Những thông tin về nhà tù này luôn bị kiểm soát chặt chẽ. Ngay cả những nhân viên đã nghỉ hưu cũng chưa từng hé lộ bất kỳ điều gì về nơi đây.
Một vài lời đồn đại hiếm hoi tiết lộ rằng chỉ có 4/10 tù nhân sống sót qua những năm tháng giam cầm, và đa số đều không chịu nổi áp lực tinh thần cũng như thể chất.
---
Dẫu được coi là pháo đài bất bại, Blackthorn vẫn mang trong mình một câu chuyện bị che đậy. Theo một số tin đồn chưa được xác minh, từng có ba tù nhân thoát ra khỏi nơi đây.
Tuy nhiên, danh tính và cách thức họ thực hiện điều đó đã bị xóa sạch khỏi hồ sơ chính thức. Blackthorn không chấp nhận sự thất bại, và câu chuyện này mãi mãi nằm trong bóng tối, như một bóng ma mờ nhạt trong lịch sử của nhà tù.
Nhưng đối với Băng Tử Huyên, đó không phải là điều quan trọng.
Chiếc trực thăng hạ cánh xuống một sân đỗ được bao quanh bởi các ụ phòng không. Khi cửa trực thăng mở ra, một làn gió biển lạnh buốt phả vào mặt Băng Tử Huyên.
Hắn được hai đặc vụ áp giải kéo xuống, từng bước chân tiến đến cánh cổng sắt khổng lồ của nhà tù. Cổng sắt mở ra chậm rãi, phát ra tiếng rít của kim loại ma sát, như thể nó chưa từng được mở cho bất kỳ ai khác.
Trước mặt hắn là hành lang dài hun hút, với ánh sáng mờ mờ từ những bóng đèn neon treo trên cao. Tiếng giày của những người áp giải vang vọng trong không gian, từng nhịp một như một bản nhạc đưa hắn vào nơi được gọi là địa ngục trần gian.
Băng Tử Huyên dừng chân một lát trước cánh cửa lớn dẫn vào khu vực trung tâm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bức tường đá lạnh lẽo, đôi mắt thoáng lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Khăn bịt mắt đã được tháo từ trước, để lộ ánh nhìn sắc lạnh của hắn.
“Chào mừng đến Blackthorn, nơi mà hy vọng c·hết trước tiên,” một giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía trước. Người giám đốc nhà tù, với bộ quân phục chỉnh tề, bước ra đối mặt với hắn. Ánh mắt người này quét qua như đang đánh giá một món hàng hiếm, rồi quay sang ra hiệu cho lính gác dẫn hắn đi.
Hắn được dẫn qua nhiều lớp cửa bảo vệ, mỗi lớp lại dày đặc hơn lớp trước. Tiếng khóa điện tử, tiếng rít của kim loại, và tiếng bước chân đều đặn như hòa quyện vào nhau, tạo nên không khí ngột ngạt. Những tù nhân khác, bị nhốt sau những cánh cửa sắt, lặng lẽ quan sát hắn đi qua.
Hắn không nói gì, không phản kháng, chỉ lặng lẽ quan sát. Đôi mắt sắc bén của hắn dường như ghi lại từng chi tiết, từ vị trí các camera đến cách thức di chuyển của những lính gác.
Khi hắn bước vào phòng giam của mình, cánh cửa sắt nặng nề đóng lại phía sau. Tiếng vang của nó dội lại như tiếng chuông báo tử. Nhưng Băng Tử Huyên không hề tỏ ra nao núng.
Hắn ngồi xuống chiếc giường sắt lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt xa xăm. Trong đầu hắn, mọi thứ đã được lên kế hoạch.
“Blackthorn,” hắn thì thầm ''Thực sự đã đến rồi sao?!"