Mộng Sinh Giới

Chương 53: Sự lột xác của kẻ thất bại



Chương 53: Sự lột xác của kẻ thất bại

Phía bên ngoài, cơ thể Băng Tử Huyên đột nhiên rực sáng với những ngọn lửa kỳ dị mang sắc lục lam huyền ảo, ngọn lửa bao quanh thân thể hắn như một tấm áo choàng quyền năng, nâng hắn lên không trung. Từng cơn gió mạnh mẽ xoáy quanh, mang theo sức mạnh vô hình, thổi tung mọi vật xung quanh. Năm ngọn nến xung quanh vốn đã lụi tàn đột ngột bùng cháy trở lại, không phải với ngọn lửa bình thường, mà là những cột lửa lục lam sáng rực đầy bí ẩn và mạnh mẽ.

Kết giới bao quanh Băng Tử Huyên, vốn được dựng lên như một tầng bảo vệ chắc chắn, ngay lúc đó không chịu nổi sức mạnh đang cuộn trào bên trong. Nó nứt vỡ từng chút một, phát ra ánh sáng chói lòa trước khi hoàn toàn tan thành từng mảnh nhỏ, biến mất trong không gian. Từ cơ thể hắn, một luồng bạo phong mãnh liệt bùng phát ra, cuốn theo sức mạnh hủy diệt lan khắp căn phòng, khiến đồ đạc bị thổi bay, vỡ vụn.

Ngay lập tức, Kira phản ứng nhanh nhạy, thân hình cô như một tia chớp lao đến chắn trước Nhược Thanh Thanh. Cô đưa tay ra, lập tức tạo thành một màn chắn mạnh mẽ để bảo vệ cả hai khỏi luồng bạo khí tàn phá kia. Luồng bạo khí vừa tan biến, đồ đạc trong phòng theo đó cũng đổ xuống loạn lạc, những âm thanh v·a c·hạm vang lên khắp nơi. Kira nheo mắt nhìn Băng Tử Huyên, đôi mắt đầy nghi vấn và đề phòng. Cô lẩm bẩm:

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ngay lúc đó, trong tâm trí của Kira, một giọng nữ vang lên, sắc lạnh và đầy hiểu biết. "Tên này… không ngờ hắn cũng giống như ta, từ Thuật Giới đến đây. Nhưng hắn chỉ là một tia thần niệm còn sót lại, chuyển kiếp đến nơi này mà thôi. Theo như phán đoán của ta, khi thần thức của hắn còn nguyên vẹn, chắc chắn hắn cũng là một cường giả đỉnh cao trong quá khứ. Nhưng nguyên do gì đã khiến hắn suy yếu đến mức này… có lẽ là trận chiến thời thượng cổ năm ấy. Thứ sức mạnh mà hắn vừa bộc phát cũng chỉ là một phần vay mượn từ vị thần nữ đang ngủ say kia."

Giọng nói ấy ngừng lại, rồi tiếp tục với chút yên tâm: "Nhưng tạm thời ngươi có thể an lòng, sức mạnh vay mượn này chỉ là một phần nhỏ. Hồn ma kia không thể làm khó hắn với chút sức mạnh đó đâu."

Kira gật đầu, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu. Cô tin tưởng vào lời nói từ trong tâm trí mình, biết rằng Băng Tử Huyên không phải đang gặp nguy hiểm tột cùng. Nhược Thanh Thanh đứng bên cạnh, dù tỏ ra hiếu kỳ nhưng không dám hỏi, chỉ im lặng quan sát mọi chuyện, sự lo lắng thoáng hiện trên gương mặt nhưng cô vẫn giữ im lặng, không muốn phá vỡ không khí nghiêm trọng lúc này.

Ở bên ngoài căn phòng, Kỳ Phong cảm nhận được luồng bạo khí vừa bùng phát. Hắn nhíu mày, nhưng lại thở phào khi nghĩ rằng đó chỉ là do Kira đang làm gì đó bên trong. Hắn không nghĩ quá nhiều, vì trong tâm trí, Kira là một người có thực lực đáng gờm, đủ sức xử lý mọi chuyện.

Những ngọn lửa lục lam vẫn cháy âm ỉ, tỏa ra những tia sáng ma quái, phản chiếu lên từng góc cạnh của căn phòng, khiến không gian trở nên mờ ảo và huyền bí.

Hồn ma Thanh Lan đứng bên cạnh, đôi mắt thâm trầm nhìn Băng Tử Huyên, khẽ thở dài rồi nói: "Đại nhân, ta chỉ biết đến đây thôi... Còn tương lai của em gái ngài sau này thế nào, ta thực sự không rõ. Khi ngài ra khỏi huyễn cảnh này, ngài có thể tự mình đi tìm hiểu."

Băng Tử Huyên nghe xong, tâm trạng lẫn lộn giữa niềm hy vọng và nỗi lo lắng. Tim hắn đập mạnh khi nghĩ về việc em gái mình vẫn còn có thể sống sót. Hắn cố gắng trấn tĩnh, nhưng dòng cảm xúc hỗn loạn cứ cuồn cuộn trào lên trong lòng, tựa như một con sóng lớn đang cuốn phăng tất cả những suy nghĩ của hắn. Nỗi đau, niềm hy vọng và sự bất an cứ đan xen, khiến hắn khó có thể giữ bình tĩnh.



Hắn quay lại nhìn Thanh Lan, cố gắng ổn định tâm trạng và gật đầu cảm ơn. "Cảm ơn ngươi, Thanh Lan. Ta sẽ giữ đúng lời hứa và giúp ngươi."

Thanh Lan khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng qua sự hài lòng. "Đại nhân yên tâm. Sau khi giúp ta xong, ta sẽ ban cho ngài thêm một cơ duyên nữa. Cơ duyên này ắt hẳn sẽ rất hữu ích với ngài trong tương lai."

Lời nói của cô ta ẩn chứa điều gì đó sâu xa, nhưng trước khi Băng Tử Huyên kịp suy nghĩ thêm, Thanh Lan đã phất tay một cái. Trong nháy mắt, khung cảnh xung quanh thay đổi chóng mặt. Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, Băng Tử Huyên nhận ra mình đã hóa thân vào Trần Bình An, trong lớp học của một ngôi trường nghèo.

Hắn ngồi giữa những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, ánh nắng mờ nhạt chiếu qua khung cửa sổ cũ mòn. Bảng đen phía trước và không gian tĩnh lặng của lớp học bao trùm lấy hắn. Nhưng khi còn đang mơ hồ chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, ''bốp'' — một quyển sách đập mạnh vào đầu hắn.

"Trần Bình An! Em đang làm gì vậy hả?" Giọng thầy giáo gằn lên.

Băng Tử Huyên ngẩng đầu lên, ánh mắt hoang mang. Trước mặt hắn là người thầy già với khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa lo lắng. Hắn còn chưa kịp định thần thì quyển sách lại tiếp tục giáng xuống lần nữa.

"Đã sắp đến kỳ thi đại học rồi, em còn ngủ gật trong lớp thế này sao? Em nghĩ chỉ cần ngồi đây là có thể thi đỗ đại học ư? Em có biết học đại học là con đường duy nhất để thoát khỏi cái làng quê nghèo này không?"

Từng lời từng chữ của thầy giáo như tiếng búa giáng vào tâm trí Băng Tử Huyên, nhưng hắn nhận ra mình đang sống trong thân xác của Trần Bình An, một kẻ có hoàn cảnh khó khăn. Hắn nghe rõ giọng mình yếu ớt vang lên, nhưng đó không phải giọng của hắn mà là của Trần Bình An, vang lên trong cổ họng khô khốc, vô lực.

Thầy giáo dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, rồi thở dài:

"Em có biết mẹ em đã phải khổ sở thế nào không? Bà ấy ngày đêm làm lụng quần quật ngoài đồng chỉ để kiếm đủ tiền cho em đi học. Cha em đã mất vì bệnh tật, cũng vẫn chỉ là không có tiền chữa trị. Mẹ em thì một thân một mình gồng gánh tất cả. Vậy mà em lại phụ lòng bà ấy thế này sao? Ngủ gật trong lớp học khi kỳ thi đại học đã đến gần?"

Mỗi câu nói như từng nhát dao cắt vào lòng Băng Tử Huyên. Hắn không phải là Trần Bình An, nhưng qua từng lời của thầy giáo, hắn cảm nhận rõ ràng nỗi khổ mà người mẹ ấy phải chịu đựng. Một người phụ nữ cô độc, cố gắng vượt qua mọi khó khăn chỉ để cho con trai mình có một tương lai tốt đẹp hơn.

Thầy giáo tiếp tục, giọng nói của ông ta trầm xuống, có chút nghẹn ngào:



"Ta đã khuyên mẹ em nhiều lần rằng nên để em nghỉ học, vì tư chất của em không đủ để thi đỗ. Nhưng bà ấy không nghe, bà ấy cứ cầu xin ta, chỉ cần em có cơ hội thì dù kết quả thế nào, bà ấy cũng không hối hận. Em hiểu không, Trần Bình An? Mẹ em làm tất cả chỉ vì em, dù biết là hy vọng mong manh."

Băng Tử Huyên trong thân xác Trần Bình An cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt. Sự bất lực, đau khổ của một người mẹ và áp lực đè nặng lên đôi vai yếu ớt của Trần Bình An. Những lời nói của thầy giáo như từng tiếng chuông cảnh tỉnh, khắc sâu vào tâm trí hắn.

Thầy giáo thở dài lần nữa, chắp tay ra sau và quay lại bục giảng. Giọng ông ta nhỏ dần nhưng vẫn vang vọng trong không gian yên lặng của lớp học:

"Chỉ có học hành mới giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này. Em phải nỗ lực, không chỉ vì bản thân, mà còn vì mẹ em, người đã hy sinh tất cả vì em."

Cả lớp chìm vào im lặng. Băng Tử Huyên, trong hình hài của Trần Bình An, ngồi đó, mắt nhìn xuống bàn.

Băng Tử Huyên ngồi nặng nề một lúc, tâm trí hắn còn đang trôi dạt giữa dòng suy nghĩ về hoàn cảnh éo le của Trần Bình An. Hắn thầm nói với chính mình: "Tên Trần Bình An này... không ngờ hoàn cảnh lại khó khăn đến vậy... Thật giống ta trước kia..."* Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn nhớ về chính mình của quá khứ, về những khó khăn mà bản thân từng trải qua. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ pha lẫn chua xót.

*"Nhưng bây giờ... việc trước mắt vẫn là cố gắng giúp cô ta gỡ bỏ oán niệm trong huyễn cảnh này để có thể thoát ra ngoài, rồi tiếp tục tìm kiếm thông tin về Hàn Tuyết. Nếu đúng như lời Thanh Lan nói, thì khả năng Hàn Tuyết còn sống... Thật khó mà tin nổi... Nhưng oán niệm của Thanh Lan tại nơi này rốt cuộc là gì? Đúng là cô ta đã làm khó ta rồi."* Hắn nhủ thầm, rồi một tia quyết tâm lóe lên trong đôi mắt. *"Hàn Tuyết, em hãy chờ ta..."*

Bỗng một giọng nói vang lên từ phía bục giảng, kéo hắn trở về thực tại.

"Trần Bình An! Lên bảng làm bài đi!" Thầy giáo nghiêm nghị gọi hắn.

Nghe vậy, Băng Tử Huyên thoáng bất ngờ, nhưng cảm xúc dường như vẫn còn lắng đọng sau khi biết rằng em gái mình còn có khả năng sống sót. Hắn đứng dậy, nở một nụ cười tự tin và bước chậm lên phía trước, ánh mắt sáng rực niềm hy vọng lẫn lòng quyết tâm.



Cả lớp đột nhiên im lặng, hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía hắn. Có vài tiếng bàn tán nhỏ vang lên từ khắp nơi. Đa phần là những lời mỉa mai, đầy ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.

"Mọi khi cậu đâu có dám lên bảng?"

"Đúng thế! Trần Bình An mà biết làm bài ư? Chắc là lại lên làm trò cười thôi..."

"Cậu ta chỉ toàn ngồi ngủ trong lớp, làm gì có tí kiến thức nào mà lên bảng chứ?"

Băng Tử Huyên không để ý đến những lời nói đó. Hắn tiến lên với vẻ điềm tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng về phía bảng đen, lòng ngổn ngang nhưng không còn bối rối. Thầy giáo nhìn theo hắn, thoáng có chút ngạc nhiên. Trước đây, mỗi lần gọi Trần Bình An lên bảng, em ấy đều từ chối hoặc giả vờ như không nghe thấy, vì rõ ràng cả lớp đều biết cậu chẳng có chút kiến thức nào.

“Tên này hôm nay vậy mà lại có dũng khí lên bảng?” Thầy giáo nghĩ thầm, nhưng vẫn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho Băng Tử Huyên cầm lấy viên phấn.

Băng Tử Huyên cầm viên phấn với phong thái tự tin, đôi mắt sắc lạnh dõi theo những dòng đề bài trên bảng. Không chần chừ, hắn đặt phấn lên bảng và bắt đầu viết. Từng nét phấn vạch ra dứt khoát, mượt mà, như thể hắn đã thuộc lòng đáp án từ trước. Không khí trong lớp học đột nhiên lặng ngắt. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía hắn, không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.

Trần Bình An, kẻ vốn nổi tiếng là học sinh kém cỏi nhất lớp, chẳng bao giờ có thể giải được bài toán nào ra hồn, giờ đây lại đang viết ra những con số và phương trình một cách tự tin và lưu loát. Những nét phấn của hắn không ngập ngừng, không hề có chút do dự nào. Bài toán trước mắt, với những con số lớn và phép tính phức tạp mà cả lớp đều bó tay, lại đang được giải quyết bởi chính người mà ai cũng coi là kẻ thất bại.

Từng dòng phép tính trôi qua như dòng nước chảy, nhẹ nhàng mà chính xác. Không một ai trong lớp nói lời nào. Tiếng phấn cọ xát vào bảng đều đặn, nhanh chóng, và sau vài phút, Băng Tử Huyên đã hoàn thành bài toán trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ lớp học.

Thầy giáo, người ngồi im lặng theo dõi từ nãy đến giờ, không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Ban đầu, ông chỉ gọi Trần Bình An lên bảng với ý định giúp cậu ta đỡ buồn ngủ, hoàn toàn không mong đợi bất cứ điều gì. Nhưng giờ đây, trước mắt ông là bài giải hoàn chỉnh – không chỉ hoàn chỉnh, mà còn sáng tạo theo một cách mà ông chưa từng nghĩ đến. Phương pháp giải tuy có phần khác biệt nhưng lại vô cùng logic và tinh gọn. Những con số lớn mà học sinh khác phải dùng máy tính, Băng Tử Huyên lại chỉ cần tính nhẩm và ghi ra một cách chuẩn xác.

Thầy giáo ngồi bật dậy khỏi ghế, tiến về phía trước bảng. Ông đứng cạnh Băng Tử Huyên, nhìn chằm chằm vào bài giải trên bảng. Ánh mắt ông nheo lại, từng con số, từng phép tính, tất cả đều đúng. Phương pháp giải ngắn gọn, mạch lạc, không thừa không thiếu – một sự hoàn mỹ đến đáng kinh ngạc.

Sau vài giây im lặng, thầy giáo quay sang nhìn cậu học sinh đứng trước mặt mình. Khuôn mặt ông biểu lộ sự hoài nghi xen lẫn ngạc nhiên, khó có thể tin được rằng Trần Bình An – người luôn bị coi là học sinh kém nhất, lười biếng nhất – lại có thể thực hiện một bài toán khó một cách xuất sắc như vậy.

"Em..." Thầy giáo lắp bắp, vẫn chưa thể diễn tả hết sự bàng hoàng của mình. "Bình An... em... em làm thế nào mà có thể giải được bài toán này? Trước đây em... không phải... em chưa bao giờ làm được bài nào cơ mà?"

Cả lớp dõi theo, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ. Băng Tử Huyên – trong hình dạng của Trần Bình An – chỉ mỉm cười nhẹ, đôi mắt điềm tĩnh nhưng mang theo ánh sáng của sự quyết tâm và bình tĩnh. Hắn không cần phải trả lời. Sự im lặng và nụ cười tự tin của hắn đủ để làm mọi người cảm nhận rằng, hôm nay, Trần Bình An không còn là kẻ yếu đuối và thất bại như trước nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, không chỉ thầy giáo mà toàn bộ lớp học đều cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ – một người từng bị coi là "thất bại" đã hoàn toàn lột xác.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.