Băng Tử Huyên ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn học cũ kỹ, chiếc bàn đã sờn mòn qua năm tháng, những vết trầy xước và vết mực loang lổ như dấu tích của sự nghèo khó và vất vả. Căn phòng nơi hắn ngồi cũng chẳng khá hơn, với những mảng tường bong tróc, vài chiếc ghế đơn sơ, ánh sáng duy nhất phát ra từ một bóng điện nhỏ nối với bộ phận tích điện. Cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng gió lùa qua những tán cây ngoài hiên và tiếng vo ve của đám muỗi, vốn là nỗi phiền toái của nơi này.
Băng Tử Huyên, dưới lớp vỏ bọc Trần Bình An, chầm chậm lật từng trang sách đã cũ nát. Những trang giấy đã ngả vàng, góc cạnh đã bị rách nát, dấu vết của nhiều năm sử dụng mà chẳng có còn đủ tiền mua mới. Cây bút bi trên tay hắn là vật dụng duy nhất còn nguyên vẹn, nhưng nếu chẳng may hết mực, hắn cũng không chắc sẽ kiếm đâu ra tiền để mua một chiếc bút mới. Cảm giác bất lực trước hoàn cảnh nghèo khó khiến hắn không khỏi chạnh lòng.
Tuy vậy, Băng Tử Huyên không một lần than vãn, hắn vốn đã trải qua những thời khắc khó khăn cùng mẹ từ nhỏ, và giờ đây khi sống dưới thân phận của Trần Bình An trong căn nhà nghèo này, hắn chỉ xem đó như một trải nghiệm tạm thời. Chỉ có điều, điều duy nhất khiến hắn không chịu được là cái bóng điện yếu ớt, cùng đám muỗi lúc nhúc mỗi khi đêm xuống, nhưng hắn cũng dần học cách chấp nhận. Căn nhà của Trần Bình An được bao bọc bởi cây cối rậm rạp, chính sự nghèo khó này càng làm cho cuộc sống của hắn thêm phần khó khăn.
Dẫu vậy, giữa cuộc sống thiếu thốn ấy, Băng Tử Huyên cảm nhận được một điều mà không tiền bạc nào có thể mua được: tình thương vô bờ bến của mẹ Trần Bình An. Bà là một người phụ nữ chưa đến năm mươi, nhưng dấu hiệu lão hóa đã hiện rõ trên gương mặt. Những nếp nhăn nơi khóe mắt, mái tóc đã điểm bạc, tất cả như phản chiếu cuộc sống vất vả mà bà đã gánh chịu để nuôi nấng con trai mình. Mỗi khi nhìn thấy mẹ của Trần Bình An, lòng Băng Tử Huyên lại dâng lên một cảm giác thương xót khó tả, như thể có một sợi dây vô hình kéo tâm hồn hắn lại gần hơn với người phụ nữ này.
Trong lúc hắn ngồi chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không trước mặt, lòng ngập tràn những suy nghĩ vu vơ, thì giọng nói nhẹ nhàng của mẹ Trần Bình An vang lên từ ngoài phòng:
"Bình An, mẹ đã chuẩn bị bữa tối xong rồi. Con hãy dừng bút ra ăn chút gì đi. Cả ngày nay con đã cặm cụi học rồi, dù sắp thi nhưng mẹ nghĩ con cũng nên dành thời gian để nghỉ ngơi một chút. Chỉ khi đầu óc thoải mái thì mới tiếp thu được nhiều kiến thức hơn."
Giọng nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa bao yêu thương và lo lắng. Nó như kéo Băng Tử Huyên trở lại thực tại, khiến hắn thoát khỏi những suy nghĩ mông lung của mình. Hắn nhìn cuốn sách trước mặt, thở dài nhẹ rồi gập lại. Giọng hắn khẽ đáp vọng ra:
"Vâng, con biết rồi."
Lời nói vang lên trong không gian yên tĩnh của căn nhà, mang theo sự ấm áp hiếm hoi giữa cuộc sống thiếu thốn. Nghe thấy câu trả lời của hắn, tiếng bước chân của mẹ Trần Bình An dần nhỏ đi, để lại Băng Tử Huyên ngồi một mình trong căn phòng.
Hắn ngồi im lặng, lòng chợt dâng lên một cảm giác biết ơn sâu sắc đối với người phụ nữ đã hy sinh cả đời để nuôi nấng một đứa con trai duy nhất trong gia cảnh nghèo khó này. Dù cuộc sống vất vả, bà vẫn dành cho con mình tất cả những gì tốt đẹp nhất, từ tình yêu thương vô điều kiện đến sự hy sinh lặng lẽ không lời than thở.
Băng Tử Huyên đứng dậy, đôi chân bước nhẹ nhàng nhưng lòng hắn nặng trĩu. Căn phòng nhỏ bé sau lưng dường như ngày càng trở nên chật chội trong suy nghĩ của hắn, một không gian mà cái nghèo khó hiện hữu trong từng ngóc ngách. Hắn rời khỏi bàn học, đôi mắt nhìn lướt qua góc phòng nơi chiếc bóng đèn yếu ớt vẫn lập lòe, rồi lặng lẽ tiến về phía phòng bếp, nơi mẹ của Trần Bình An đang chờ đợi hắn.
Khi vừa bước tới ngưỡng cửa, hắn đã thấy bà ngồi đó, nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt đã hằn sâu những dấu hiệu của tuổi tác và khó nhọc. Bà mỉm cười đầy yêu thương khi thấy hắn đến, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng mưa rơi trên mái nhà cũ kỹ:
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, vâng lời mà không nói gì thêm. Hắn ngồi xuống bàn, ánh mắt vô tình lướt qua đĩa thịt nhỏ nằm ở giữa mâm cơm. Thoáng chốc, hắn ngạc nhiên không thể che giấu. Từ ngày hắn hóa thân thành Trần Bình An, những bữa cơm đơn sơ chỉ toàn rau và một vài món ăn nghèo nàn đã trở thành quen thuộc. Đôi khi, nếu may mắn, hắn mới có được một con cá nhỏ để thêm chút hương vị vào bữa ăn. Nhưng lần này... có thịt! Tuy không nhiều, nhưng đủ khiến hắn cảm thấy như đang mơ. Trong suốt khoảng thời gian sống dưới cái tên Trần Bình An, đây là bữa cơm xa xỉ nhất mà hắn từng thấy.
Băng Tử Huyên nhìn vào đĩa thịt kia, vẫn không thể tin vào mắt mình. Hắn ngước lên, ánh mắt đầy thắc mắc:
"Mẹ... chỗ thịt này mẹ lấy ở đâu?"
Mẹ của Trần Bình An ban đầu mỉm cười, nhưng đôi mắt bà thoáng chút lúng túng, rõ ràng bà đang che giấu điều gì đó. Bà trả lời, giọng khẽ khàng như muốn trấn an hắn:
"À... chỉ là mẹ có chút tiền để dành, muốn mua cho con ăn một bữa cho đàng hoàng trước kỳ thi thôi mà."
Băng Tử Huyên không tin lời biện minh ấy. Hắn chăm chú nhìn mẹ Trần Bình An, nhận ra sự ngập ngừng trong giọng nói của bà. Sau một lúc phá bỏ lớp vỏ biện minh ấy, bà thở dài, cúi đầu rồi nhẹ nhàng thú nhận:
"Mẹ... mẹ đã lấy phần hồi môn của mẹ, cái phần mẹ đã giữ lại từ hồi cưới cha con... mẹ mang đi cầm được một ít tiền. Mẹ muốn mua chút thịt cho con ăn, để có sức mà ôn thi. Số tiền còn lại, mẹ đã mua thêm vài thứ cần thiết cho con trước ngày thi rồi."
Nghe xong, lòng Băng Tử Huyên chợt thắt lại. Một cảm giác vừa xót xa vừa day dứt dâng lên trong tim. Hắn nhìn mẹ Trần Bình An, người phụ nữ đã hy sinh tất cả cho con trai mình, không chỉ là tình yêu thương mà còn cả những kỷ vật quý giá cuối cùng bà còn giữ lại từ cha của Trần Bình An.
"Mẹ... sao mẹ lại ngốc như vậy? Mẹ có tiền thì nên mua thuốc chữa bệnh ho của mẹ trước chứ, con nghe thấy mỗi đêm mẹ ho không ngừng mà trong lòng... con thật sự không chịu nổi."
Băng Tử Huyên ngừng lại, mắt nhìn bà đầy lo lắng. Tiếng ho khan của bà vẫn vang lên trong đêm, mỗi lần hắn nghe thấy đều cảm nhận rõ sự đau đớn mà bà phải chịu đựng. Mặc dù đây chỉ là huyễn cảnh, nhưng cảm xúc của hắn lại vô cùng chân thực. Dù người phụ nữ trước mặt không phải mẹ hắn, nhưng hắn đã hoàn toàn nhập vai Trần Bình An, cảm nhận được nỗi đau và sự lo lắng của người con trai đối với người mẹ yêu thương.
Mẹ Trần Bình An mỉm cười, ánh mắt bà dịu dàng nhưng kiên định. Bà nói, giọng đầy yêu thương:
"Con không cần lo cho mẹ. Mẹ khỏe mà, chỉ cần thấy con thi tốt, thành đạt là mẹ vui rồi. Thuốc men mẹ vẫn còn, con cứ yên tâm. Đây là kỳ thi quan trọng nhất đời con, mẹ muốn con có đủ sức khỏe và tinh thần để vượt qua. Con là niềm hy vọng của mẹ, của cả nhà mình."
Băng Tử Huyên không nói gì thêm. Hắn biết, bà có lý do của mình, và hắn cũng không thể làm gì để thay đổi được điều đó. Điều duy nhất mà hắn có thể làm bây giờ, là đặt hết tâm huyết vào kỳ thi sắp tới, để không phụ lòng người mẹ đã hy sinh mọi thứ vì hắn. Lòng hắn trĩu nặng, nhưng cùng lúc lại dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ.
Hắn nhìn mẹ Trần Bình An, ánh mắt đầy biết ơn nhưng cũng kiên định, như một lời hứa thầm lặng: dù khó khăn thế nào, hắn sẽ không để bà phải thất vọng.
Sau bữa tối, Băng Tử Huyên nhanh nhẹn đứng dậy, thu dọn bát đũa, rồi nhẹ nhàng giúp mẹ của Trần Bình An sắp xếp lại gian bếp nhỏ. Những động tác quen thuộc dường như đã trở thành thói quen trong khoảng thời gian hắn hóa thân thành Trần Bình An. Khi mọi thứ đã ngăn nắp, hắn quay lại nhìn mẹ Trần Bình An với ánh mắt đầy cảm kích, rồi xin phép:
"Mẹ à, con ra ngoài một lúc hít thở không khí nhé."
Nghe hắn nói vậy, mẹ Trần Bình An ngước lên, đôi mắt lo lắng nhưng vẫn dịu dàng như mọi khi:
"Con đi đâu muộn vậy? Ngoài trời tối rồi đấy."
Băng Tử Huyên mỉm cười nhẹ, cố gắng tỏ ra bình thản: "Con chỉ ra ngoài hít thở một chút thôi, con sẽ về sớm mà, mẹ đừng lo."
Mẹ Trần Bình An nhìn hắn vài giây, rồi gật đầu. Bà không nói thêm, chỉ căn dặn nhẹ nhàng:
"Vậy con nhớ về sớm nhé, đừng để trời quá khuya mà về muộn."
Băng Tử Huyên cúi đầu đáp lại lời dặn dò, giọng nói chân thành:
"Dạ vâng, mẹ cứ yên tâm. Mẹ cũng ngủ sớm đi nhé, phần việc say gạo và bóc ngô kia để con về làm, mẹ không cần phải lo."
Nghe đến đó, mẹ Trần Bình An hơi ngạc nhiên, vội từ chối:
"Không được đâu con, mẹ làm được mà, con cứ để mẹ lo."
Nhưng Băng Tử Huyên khẽ cười, giọng thuyết phục hơn:
"Mẹ ạ, con biết mẹ đã làm việc cả ngày rồi, để những việc này con làm cho. Mẹ cần nghỉ ngơi, con sẽ về sớm để giúp mẹ, mẹ cứ yên tâm ngủ ngon, nhé?"
Lời nói chân thành và dịu dàng của hắn cuối cùng cũng khiến bà dịu lại. Mẹ Trần Bình An khẽ thở dài, rồi đồng ý. Bà không nỡ từ chối nữa khi thấy ánh mắt kiên định của hắn.
"Thôi được, mẹ nghe con. Nhưng con phải về sớm đấy."
Băng Tử Huyên gật đầu, rồi tiến ra ngoài. Khi bước qua cánh cửa cũ kỹ, tiếng gỗ mục kêu lên khe khẽ dưới chân hắn, hắn cảm thấy đôi mắt của mẹ Trần Bình An vẫn dõi theo từ phía sau. Trước khi ra khỏi cổng gỗ, hắn khẽ quay lại, nhìn bà một lần nữa. Ánh mắt ấy chứa đựng biết bao lo lắng, yêu thương. Băng Tử Huyên nhìn bà, mỉm cười và khẽ gật đầu, như để trấn an bà rằng hắn sẽ sớm quay về, rằng mọi thứ sẽ ổn.
Bàn tay hắn chạm nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ, đẩy nó lại một cách cẩn thận, không để tiếng động quá lớn làm phiền lòng bà. Khi cánh cửa đóng lại, tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo những cơn gió lạnh của đêm khuya, nhưng lòng hắn vẫn ấm áp bởi tình yêu thương của người mẹ này.
Băng Tử Huyên bước chậm rãi trên con đường đất nhỏ trước nhà, không gian tĩnh lặng và mờ ảo dưới ánh trăng non. Gió khẽ thổi qua, mang theo hơi thở lạnh lẽo của đêm khuya, nhưng trong lòng hắn lại trào dâng một cảm giác gì đó sâu sắc, khó tả.