Mộng Sinh Giới

Chương 65: Nữ nhân trong giấc mơ



Chương 64: Nữ nhân trong giấc mơ

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua kể từ khi sự kiện kinh hoàng ấy kết thúc, ngôi trường cũ giờ chỉ còn lại những đ·ống đ·ổ n·át, dấu tích của một v·ụ n·ổ mà ai ai cũng cho là do một quả bom thời chiến còn sót lại. Tin tức lan rộng, mọi người thở dài tiếc nuối trước sự việc "không may" ấy, một sự cố mà không ai có thể lường trước. Nhưng đằng sau lớp màn sự thật ấy, chỉ có một số ít người mới hiểu được chuyện gì thực sự đã xảy ra ở đó. Ngay cả nữ nhân trong thân thể Kira cũng chỉ thấy cảnh phế tích tan hoang khi thời gian trở lại bình thường.

Băng Tử Huyên, sau khi ngất lịm giữa trận hoang tàn, đã được Kira kịp thời đưa ra khỏi hiện trường và đưa về chăm sóc. Giờ đây, hắn ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ phòng mình, ánh mắt mông lung nhìn xa xăm ra ngoài. Hình ảnh của cuộc chiến mơ hồ, mảnh ký ức như một giấc mộng đầy u tối. Từng mảnh ghép mơ hồ hiện về trong tâm trí, từ vực sâu lạnh lẽo, giọng nói của lão già khát vọng linh hồn đến luồng sáng chói lòa, và cuối cùng là hình bóng nữ nhân cứu hắn thoát khỏi c·ái c·hết. Mọi thứ hiện lên như ảo ảnh, nhưng cũng thật đến nỗi khiến hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

Băng Tử Huyên lặng lẽ lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình để nhắn tin cho ai đó. Mắt hắn thoáng chút trầm ngâm trước khi nhấn gửi, như cân nhắc về điều gì. Khi tin nhắn đã được gửi đi, hắn tắt màn hình, ánh mắt hướng về khoảng không trước mặt, rồi khẽ thì thầm: “Thanh Lan, chuyện còn lại của cô… cứ giao cho ta. Năm đó cô chịu không ít đau khổ, chỉ mong rằng khi món nợ oan nghiệt này được giải quyết, cô có thể bình yên mà ra đi.”

Lời nói vừa dứt thì một tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phá tan khoảng lặng. “Ân nhân, ngài có ở trong đó không?” Giọng nói quen thuộc của Kira vang vọng từ bên ngoài.

“Cô vào đi,” hắn đáp, âm giọng trầm nhưng ấm.

Cửa mở, Kira nhẹ nhàng bước vào, đôi mắt quan tâm nhìn hắn. “Ân nhân, v·ết t·hương của ngài sao rồi?” Cô hỏi, trong mắt không giấu được lo lắng.

Băng Tử Huyên khẽ mỉm cười, lắc đầu đáp lại: “Chỉ là vài v·ết t·hương ngoài da thôi, không đáng nhắc đến.”



Kira im lặng trong giây lát, nhưng sự trầm tư của hắn dường như vẫn chưa nguôi ngoai. Hắn hít một hơi sâu rồi quay sang nhìn cô, giọng nghiêm nghị: “Chuyện xảy ra hôm đó, ta nghĩ cô ít nhiều cũng hiểu được phần nào. Liệu cô có thể kể cho ta toàn bộ sự thật?”

Kira lặng đi, đôi mắt khẽ dao động, suy nghĩ một chút trước khi gật đầu. “Ân nhân, ta cũng đã đoán rằng ngài sẽ hỏi đến. Nói với ngài cũng không phải chuyện gì lớn…”

Nói rồi, cô bước đến gần bàn, cầm lấy một chiếc bút và tờ giấy trắng. Kira ngồi xuống, đôi tay cầm bút bắt đầu đưa từng nét, từng nét chăm chút trên trang giấy. Băng Tử Huyên đứng một bên quan sát, thoáng chút khó hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ một lúc sau, Kira đặt bút xuống, lặng lẽ quay bức vẽ về phía hắn. Bức tranh là chân dung một cô gái xinh đẹp. Băng Tử Huyên tròn mắt nhìn bức vẽ, nhận ra điều gì đó quen thuộc. Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy… dường như hắn đã thấy qua ở đâu rồi.

Kira nhìn sâu vào mắt hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Ngài có lẽ đã từng gặp qua cô ấy, đúng không?”

Hắn im lặng, nỗi bàng hoàng vẫn chưa tan, hình ảnh trong giấc mộng dần trở nên rõ nét.

“Cô biết cô ta sao?” Băng Tử Huyên lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng thoáng chút nghi ngại. “Người này, ta đã gặp qua vài lần… nhưng tất cả đều chỉ là trong mơ, khi rõ khi mờ. Kỳ lạ là ta lại cảm thấy có một sự gắn bó đặc biệt với cô ấy, như thể chúng ta đã quen biết từ lâu, dù không thể nhớ rõ.”



Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Kira lập tức trở nên nghiêm trọng, cô hỏi lại để xác nhận: “Ngài chắc chắn đã thấy người này trong mơ rồi sao?”

Băng Tử Huyên gật đầu, tay khẽ vuốt cằm như muốn hồi tưởng lại, đôi mắt chăm chú không rời khỏi bức chân dung. Dù nét vẽ không thể lột tả hết vẻ đẹp khiến vạn vật phải cúi mình ấy, nhưng những đường nét quen thuộc kia vẫn hiện lên một cách chân thực đến lạ kỳ. “Không thể sai được. Chính là cô ta… Người này rốt cuộc là ai, mà khiến cô trông có vẻ lo ngại như vậy?”

Nghe câu hỏi của hắn, Kira khẽ thở dài, rồi đặt bức chân dung xuống bàn, ánh mắt vẫn luyến lưu nơi gương mặt đó. Dường như trong đôi mắt ấy có cả một nỗi sợ mơ hồ nhưng lại đầy kính trọng. “Nếu thật sự là ngài ấy… thì có vẻ như sự việc này nghiêm trọng hơn tôi đã nghĩ rất nhiều. Cũng là điều không thể tưởng tượng nổi…”

Kira nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chứa đựng chút nể trọng khó tả. Giọng cô trầm thấp, nhưng từng lời đều rõ ràng: “Người mà ngài gặp trong mơ kia… thân phận của cô ta thực sự đáng sợ. Đó chính là Thần Nữ, người gián tiếp tạo nên tinh cầu Trái Đất này, cũng là chủ nhân của Thuật Giới – một thế giới mà hầu hết nhân loại chúng ta chưa từng biết đến. Nhưng theo những ghi chép cổ xưa, vị Thần Nữ này đã biến mất trong cuộc đại chiến thượng cổ chống lại các Ngoại Thần tại Thuật Giới. Từ đó, tung tích của Thần Nữ và sáu Thượng Thần khác cũng hoàn toàn bị xóa mờ trong dòng lịch sử.”

Kira dừng lại một chút, ánh mắt có phần lúng túng nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh: “Thật không ngờ, một tia thần thức của vị Thần Nữ này lại tồn tại trong ngài. Thành thật mà nói, tôi không biết liệu đó là phúc hay họa. Nếu ngài đã được Thần Nữ ấy chọn, hẳn phải có một nguyên nhân sâu xa nào đó… hoặc cũng có thể chỉ là sự trùng hợp kỳ lạ. Dù vậy, những kẻ phàm như chúng ta cũng khó mà hiểu hết được.”

Kira khẽ thở dài, rồi quay lại vấn đề chính: “Còn về chuyện của hồn ma Thanh Lan mà ngài đang bận tâm, tôi cũng sẽ nói rõ với ngài. Có lẽ ngài đang nghĩ đến kết cục của linh hồn ấy, rằng liệu cô ta có thực sự yên nghỉ. Nhưng tôi e rằng sự thật phức tạp hơn nhiều. Từ đầu đến cuối, cô ấy đã bị một kẻ khác lợi dụng mà không hề hay biết. Kẻ đó đã lợi dụng oán niệm, nỗi đau và hận thù của cô ta để tạo ra huyễn cảnh – một thế giới ảo nhằm hoàn thiện tầng đầu tiên của một loại thuật kỹ cấm.”

Băng Tử Huyên im lặng lắng nghe, ánh mắt thoáng hiện lên sự phẫn nộ, nhưng vẫn cố kìm nén.



“Nhưng mặc dù hắn muốn dùng oán hận của Thanh Lan để tạo huyễn cảnh,” Kira tiếp tục, “thời gian trôi qua hắn vẫn không thể tiến xa hơn vì sức mạnh của cô ấy dần cạn kiệt. Khi nhận ra rằng hồn ma của Thanh Lan không còn tác dụng, hắn đã nhắm tới một mục tiêu khác – chính là ngài. Nhưng kẻ đó không thể ngờ được rằng, hồn ma Thanh Lan vẫn còn chút tỉnh táo, và cô ấy biết thời gian tồn tại của mình sắp hết. Cô ấy đã đánh liều cố thay đổi huyễn cảnh, mong muốn đảo ngược quá khứ đau thương để thanh thản mà ra đi. Vì làm trái với thiên đạo, huyễn cảnh đó đã bị thiên đạo giáng đòn trừng phạt.”

Kira nhìn thẳng vào mắt Băng Tử Huyên, giọng nói nghiêm nghị: “Kẻ đó chưa kịp hoàn thiện tầng đầu của thuật kỹ đấy nên đã tự nhốt chính mình vào huyễn cảnh đó, không cách nào thoát ra. Hắn đã cố kéo ngài xuống để luyện hóa linh hồn, tạo ra một huyễn cảnh khác… Nhưng hắn không ngờ được rằng, trong phút giây cuối cùng, ngài đã đánh thức thần thức của vị Thần Nữ ấy trong người. Chính nhờ sức mạnh của cô ấy, ngài mới thoát khỏi cảnh ngộ đó. Nếu không, có lẽ ngài đã bị hắn sử dụng để hoàn thiện thuật kỹ tà ác kia rồi.”

Băng Tử Huyên nhìn xuống hai món đồ kỳ lạ trong tay mình - một cuộn giấy da cổ xưa và một chiếc chuông đồng nhỏ, nước đồng đã ố màu thời gian nhưng lại tỏa ra khí tức khó tả. Ánh mắt hắn thoáng đượm chút tò mò khi ngẩng lên hỏi Kira: “Hai món đồ này… hình như không phải vật bình thường. Cô có biết chúng là gì không?”

Kira thoáng ngạc nhiên, ánh mắt trở nên sắc sảo khi nhìn vào hai vật phẩm mà Băng Tử Huyên đưa ra. Cô hỏi lại, giọng như vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác: “Hai thứ này… ngài lấy chúng từ đâu vậy?”

“Chúng đều là đồ ta lấy được trong căn phòng trước đó. Chỉ là thấy chúng có chút kỳ lạ nên tò mò mang về xem,” Băng Tử Huyên đáp, tay khẽ lướt trên bề mặt giấy da, cảm nhận độ thô ráp và khí cổ xưa toát ra từ nó.

Kira nhìn chăm chú hai món đồ, ánh mắt ngưng trọng. Sau một lát, cô chầm chậm vươn tay nhận lấy chúng, rồi nhắm mắt, cố gắng kết nối với linh hồn nữ nhân bên trong mình để kiểm định. Một lúc sau, cô mở mắt, biểu cảm nghiêm nghị khi bắt đầu giải thích: “Hai món này quả thật không tầm thường, nhất là chiếc chuông đồng nhỏ này. Cuộn giấy da có lẽ là bản ghi chép tầng đầu của loại thuật kỹ kia, nhưng dù vậy, nó chỉ là bản ghi chép chưa hoàn chỉnh nên giá trị không quá cao.”

Cô ngừng lại, nhẹ nhàng cầm chiếc chuông trên tay, tay kia xoa nhẹ lên những hoa văn cổ xưa khắc trên bề mặt đồng, ánh mắt không giấu nổi sự tôn kính: “Còn chiếc chuông này… mặc dù tôi không chắc chắn nguồn gốc, nhưng có thể khẳng định đây là một loại pháp bảo cấp Huyền, không phải thứ dễ tìm. Nó không phải vật tà ác, ngài nên giữ bên người. Có lẽ sau này, tác dụng của nó sẽ lộ ra.”

Băng Tử Huyên nghe vậy, ánh mắt sáng lên. “Cảm ơn cô,” hắn đáp với một chút hài lòng xen lẫn hiếu kỳ. “Xem ra trên đời này vẫn còn nhiều điều huyền bí mà ta chưa biết tới.” Hắn dừng một chút, rồi nhướn mày nhìn Kira, giọng đầy vẻ nghi hoặc. “Nhưng kiến thức này… cô biết được từ đâu?”

Câu hỏi của hắn làm Kira thoáng khựng lại. Ánh mắt cô trầm xuống, tựa hồ đang cân nhắc có nên giải thích thêm hay không. Khi cô định cất lời thì bất chợt bên ngoài vang lên tiếng nói dịu dàng nhưng đầy uy nghi của một người phụ nữ: “Thanh Thanh, con đợi cô một lát nhé.” Giọng nói của mẹ Băng Tử Huyên theo sau tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên: “Tử Huyên, con có trong đó không?”

Hắn đứng dậy, chỉnh lại áo rồi đáp: “Mẹ, con có đây. Mẹ cứ cho cô ấy vào đi.”

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.