Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Băng Tử Huyên thầm nhẩm tính trong đầu. Chắc cũng hơn mười ngày kể từ khi hắn bước chân vào lớp top đầu này. Mười ngày dài đằng đẵng, đầy những tiếng bàn tán xì xào, những ánh mắt soi mói, có người khó chịu, có người ngưỡng mộ, và cũng có cả những ánh mắt chấp nhận.
Thế nhưng, trong vòng hơn mười ngày qua, hắn cũng học được rất nhiều. Những kiến thức mà trước đây hắn chỉ mới nghe qua, bây giờ lại dần dần trở nên rõ ràng hơn dưới sự giảng dạy tận tình của những giáo viên giỏi nhất trường. Dù đôi lúc thấy như đang nhồi nhét đến ngạt thở, dù có áp lực dồn nén đến muốn buông xuôi, nhưng Băng Tử Huyên tự nhủ rằng tất cả những điều này đều là đáng giá. Hắn mỉm cười khi nghĩ về mẹ mình, người đã đặt niềm tin vào hắn, người luôn khao khát nhìn thấy con mình thành công và hạnh phúc. Chỉ cần nghĩ đến nụ cười đầy niềm tự hào của mẹ, mọi khó khăn dường như tan biến.
Vừa đi đến gần lớp học, Băng Tử Huyên để ý thấy một vài ánh mắt thoáng ngưỡng mộ dõi theo mình. Là một học sinh lớp chọn, hắn giờ đây dường như đã trở thành một biểu tượng nhất định trong mắt vài người, nhất là các bạn nữ. Cũng thật khó hiểu khi có vài cô nàng thậm chí bắt đầu chú ý đến hắn, một người vốn dĩ luôn lặng lẽ như cục đất. Hắn chỉ lắc đầu cười thầm, cảm thấy thật kỳ lạ.
Khi hắn đến gần cửa lớp, ánh mắt hắn dừng lại ở một nhóm nam sinh ngồi phía cuối lớp. Vẫn là mấy khuôn mặt ấy – những cậu công tử quyền thế, giàu có, ánh mắt họ lúc nào cũng chứa đựng một vẻ thù địch khó hiểu, như thể hắn đã mắc tội gì đó với họ từ kiếp trước. Băng Tử Huyên chẳng làm gì họ, cũng không tranh giành với ai, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy hắn, họ lại như bốc lửa thù hằn. Hắn thở dài, trong lòng có chút bất bình. Đáng ra, là học sinh cùng lớp, ai cũng mang trong mình khát vọng học hỏi, phấn đấu để thành công, thì họ nên đoàn kết giúp đỡ nhau, ít nhất là không gây khó dễ cho người khác. Thế nhưng, thực tế lại không như vậy.
Nếu là trước kia, khi còn ở lớp cũ, với bản tính mạnh mẽ và trực tính, hắn đã chẳng ngại mà tặng cho từng tên một vài cú đấm rồi. Dù có chút b·ạo l·ực, nhưng đó lại là cách nhanh nhất để khiến những kẻ luôn coi thường người khác phải biết điều hơn. Thế nhưng bây giờ, hắn tự nhắc mình phải nhẫn nhịn. Mười ngày nữa thôi, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng. Chỉ cần cố gắng thêm một chút, rồi hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình ở đây.
Bỏ qua ánh mắt khinh miệt của đám nam sinh kiêu ngạo, Băng Tử Huyên bình thản bước đến chỗ ngồi. Nhìn vào bàn học, hắn thấy chiếc cặp của Nhược Thanh Thanh đã để sẵn trên ghế bên cạnh, nhưng cô ấy thì lại không thấy đâu. Hắn cũng không quá bận tâm về điều đó. Là lớp trưởng kiêm hội trưởng hội học sinh, Nhược Thanh Thanh luôn bận rộn với rất nhiều công việc, có lẽ cô đang ở cùng các thầy cô để bàn luận về đề thi sắp tới hoặc lo việc gì đó cho trường. Dù sao, trách nhiệm của cô đối với ngôi trường này là rất lớn, không phải lúc nào cũng có thể ngồi yên ở lớp học như các học sinh khác.
Băng Tử Huyên vừa mới yên vị được một lát thì cô bạn đeo kính đáng yêu từ bàn dưới, Lam Nhi, bất ngờ bước tới bên cạnh bàn hắn. Lam Nhi là người hay đi cùng Mạnh Khư và Nhược Thanh Thanh, cô có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to sáng và đôi kính khiến cô càng trông đáng yêu hơn. Lúc này, cô đưa cho Băng Tử Huyên một đề bài toán rồi chỉ vào một câu hỏi trong đó, đôi mày khẽ nhíu lại vì gặp khó khăn.
“Băng Tử Huyên… cậu giúp mình với được không?” Lam Nhi nói nhỏ, giọng ngập ngừng, vừa nói vừa ngước lên nhìn hắn với vẻ trông chờ. “Mình giải gần xong bài này rồi, nhưng không hiểu sao đến đoạn cuối vẫn không thể ra đáp án…”
Băng Tử Huyên thoáng nghĩ, trong lòng có chút bất ngờ. Cô bạn này thực sự nghĩ hắn giỏi như vậy sao? Lại còn nhắc đến Nhược Thanh Thanh, nói rằng khi cô không ở đây thì cứ nhờ hắn giúp đỡ. Điều đó giống như lời khen ngầm dành cho hắn, và với những lời đó, dường như Lam Nhi thật sự tin tưởng vào khả năng của hắn. Hắn thoáng tự hỏi có phải họ đang đánh giá hắn quá cao không, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý giúp cô bạn dễ thương này.
“Đưa mình xem thử nào,” hắn nói, nhận lấy tờ đề toán từ tay Lam Nhi. Cô mỉm cười hài lòng, rồi đứng lặng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi Băng Tử Huyên khi hắn chăm chú vào đề bài.
Nhìn lướt qua đề toán, Băng Tử Huyên nhận ra ngay điểm mấu chốt. Câu hỏi thực sự không quá khó, nhưng có một phần thông tin bị sai lệch. Có lẽ do vô tình, hoặc là cố tình một nét bút nhầm đã khiến đề bài xuất hiện sai sót nhỏ – một số liệu cuối bị thay đổi, mà nếu cứ tiếp tục tính toán dựa vào đó, chắc chắn sẽ không thể ra kết quả đúng.
Hắn lấy bút khoanh tròn phần sai sót, rồi sửa lại số liệu, sau đó đưa lại tờ giấy cho Lam Nhi.
“Cậu thử lại đi. Đây mới là số liệu đúng,” Băng Tử Huyên nói, khẽ mỉm cười.
Lam Nhi nhận lại tờ giấy, nhìn vào chỗ khoanh tròn và ngay lập tức hiểu ra vấn đề. “À, hóa ra là thế này! Mình thực ra đã có đáp án rồi, nhưng nhầm mất số liệu này…” Cô ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đầy vẻ hân hoan như thể đã tìm thấy lời giải.
Băng Tử Huyên nhìn cô, một thoáng ngờ vực hiện lên trong đầu. Cô nàng này có lẽ chỉ đang thử xem hắn có phát hiện được lỗi sai hay không. Dù sao, Lam Nhi cũng không hề thua kém nhiều so với Nhược Thanh Thanh, sự thông minh của cô ấy luôn khiến hắn có phần bất ngờ.
Bất chợt, Lam Nhi lấy từ túi ra một chiếc kẹo đường, đưa về phía hắn, ánh mắt long lanh đầy vẻ cảm kích. “Cảm ơn cậu đã giúp mình nhé! Đây là quà cho cậu nè.”
Băng Tử Huyên ngập ngừng thoáng chốc, định từ chối vì cảm thấy ngại, nhưng rồi vẫn nhận lấy chiếc kẹo từ tay cô để giữ phép lịch sự.
“Cậu cứ thử đi. Kẹo này ngon lắm!” Lam Nhi cười híp mắt rồi quay về chỗ ngồi, để lại Băng Tử Huyên với chiếc kẹo trong tay và một chút ấm áp khó tả trong lòng.
Sau một lát, Nhược Thanh Thanh từ bên ngoài bước vào lớp, và như mọi khi, khí chất của cô thật sự cuốn hút mọi ánh nhìn. Trong trường, Nhược Thanh Thanh như một biểu tượng – vẻ điềm đạm, phong thái tự tin ngút ngàn khiến cô khác hẳn với lúc cô tiếp xúc riêng với hắn. Sự xuất hiện của cô là dấu hiệu ngầm cho cả lớp biết rằng thầy cô cũng sắp vào giảng dạy, nên ai nấy đều vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, lục tục chuẩn bị sách vở cho tiết học.
Hôm nay là tiết Hóa – một môn mà tất cả mọi người trong lớp đều vừa kính nể vừa... sợ hãi. Cô giáo dạy Hóa nổi tiếng khắp trường không chỉ vì kiến thức sâu rộng mà còn vì phong thái dữ dội và những yêu cầu cao ngất ngưởng của mình. Khuôn mặt có phần nam tính và ánh mắt sắc sảo của cô khiến bất kỳ ai cũng thấy áp lực ngay từ giây phút đầu. Cô giáo này không giống bất kỳ ai khác, và ai cũng đồn đại rằng bà coi lớp học này như thể toàn là những thiên tài, vậy nên bài giảng của bà luôn ở mức vượt xa chương trình bình thường.
Nhưng điều đáng sợ nhất là h·ình p·hạt của cô. Chỉ cần một lần không đáp ứng yêu cầu, học sinh đó sẽ b·ị b·ắt ở lại sau giờ học để được "kèm cặp" đến tận khi hiểu bài mới thôi, có khi kéo dài đến tận tối muộn. Nhớ đến chuyện của Mạnh Khư, lần đó, Mạnh Khư căng thẳng đến mức phát run, gần như sắp khóc khi nghĩ đến việc phải ở lại cùng cô giáo dạy Hóa. Cuối cùng, nếu không có bố hắn đến xin phép thì hôm đó có lẽ Mạnh Khư đã phải “đáng nhớ cả đời”.
Trong không khí căng thẳng ấy, Băng Tử Huyên để ý thấy hôm nay lại có vài người vắng mặt, nghe đâu là “cáo lui” vì lý do sức khỏe. Dường như không ai muốn đối mặt với "nữ thần Hóa học" này ngoại trừ Nhược Thanh Thanh. Đối với Thanh Thanh, cô giáo này lại dịu dàng bất ngờ. Mỗi khi nhìn thấy Thanh Thanh, cô giáo dạy Hóa dường như biến thành một người hoàn toàn khác – nét mặt dịu dàng, nụ cười nhẹ nhàng, như một thánh mẫu hiền từ. Thế nhưng, đối với các học sinh còn lại, cô giáo dạy Hóa chẳng khác nào hiện thân của nỗi kh·iếp sợ.
Nhược Thanh Thanh bước đến gần Băng Tử Huyên, mỉm cười nhẹ nhàng. "Tử Huyên, cái này cho cậu…" – cô đưa cho hắn một chiếc bánh nhỏ, trông có vẻ là do chính tay cô làm. Cử chỉ ấy vừa tự nhiên vừa đầy quan tâm, khiến Băng Tử Huyên thoáng ngỡ ngàng. Hắn nhận lấy chiếc bánh từ tay Thanh Thanh. Chiếc bánh thơm lừng mùi bơ sữa, nhìn qua đã đủ biết là được chuẩn bị rất công phu.
Vừa mới cầm chiếc bánh lên chưa kịp ăn, Băng Tử Huyên chợt nhận ra bầu không khí xung quanh thay đổi đột ngột. Những ánh mắt trong lớp trở nên căng thẳng, ai nấy đều ngồi im lặng, sắc mặt có phần sợ hãi. Tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên đều đều, ngày càng gần hơn, nặng nề và uy nghiêm.
Trái ngược với không khí căng thẳng ấy, Nhược Thanh Thanh vẫn mỉm cười tự nhiên, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Ánh mắt cô nhìn Băng Tử Huyên đầy thân thiện, chẳng hề tỏ ra chút nào lo lắng trước sự xuất hiện sắp tới của cô giáo dạy Hóa. Còn Băng Tử Huyên, hắn cũng đã quen với không khí áp lực này.
Bất chợt, tiếng bước chân ngoài hành lang ngừng lại ngay trước cửa lớp. Cả lớp nín thở chờ đợi, và trong khoảnh khắc đó, sự căng thẳng như dồn nén thành một quả bóng khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Thế rồi, cửa lớp mở ra, và cô giáo dạy Hóa bước vào, ánh mắt sắc bén quét qua từng người một.