Thời gian trôi qua như một cơn gió, chỉ còn lại 1/3 thời gian làm bài. Sắc mặt của Diệu Minh, vốn tự tin và điềm tĩnh, giờ đây đã bắt đầu biến đổi. Đôi mắt cô ta chợt lấp lóe tia hoang mang. Ngòi bút ngưng lại, không còn viết tiếp, mà chỉ lặng lẽ nhìn vào đề bài như đang cố tìm kiếm lối thoát. Băng Tử Huyên thoáng liếc qua ba nam sinh còn lại - Trần Khang, Đinh Phong và Lâm Vũ - sắc mặt của họ cũng tương tự, đầy vẻ căng thẳng, mệt mỏi. Cả năm người ngồi đó, như thể đang đối mặt với một bức tường sừng sững trước mặt, không thể vượt qua.
Băng Tử Huyên khẽ thở dài. Hắn hiểu rất rõ trạng thái của họ lúc này, bởi hắn cũng đang rơi vào hoàn cảnh tương tự. Đề thi đã thử thách họ đến cực hạn: các câu hỏi trước đó, dù khó nhằn, nhưng hắn cùng những người khác vẫn có thể tự tin hoàn thành. Tuy nhiên, câu hỏi cuối cùng, câu có điểm cao nhất và cũng là phần quan trọng nhất, lại giống như một cạm bẫy đang chờ sẵn. Đó là một câu hỏi đòi hỏi tư duy sâu sắc, không chỉ cần kiến thức mà còn yêu cầu khả năng phân tích và suy luận vượt trội. Băng Tử Huyên biết rằng đây chính là câu hỏi quyết định, câu hỏi được đưa ra để phân biệt những học sinh thực sự xuất sắc khỏi phần còn lại.
Diệu Minh, người thường được ca ngợi như một thiên tài trong lớp chọn, lúc này cũng phải đối mặt với những giới hạn của mình. Trong tâm trí cô, hình ảnh của huyễn cảnh tàng kinh các trước đó dần tan biến, để lại một khoảng trống mênh mông và lạnh lẽo. Cô cảm thấy như bản thân đang bị bao vây bởi những bức tường sắt dày đặc, không có đường thoát.
Còn ba nam sinh kia, Trần Khang, Đinh Phong, và Lâm Vũ, những người vốn dĩ luôn tỏ ra tự tin và mạnh mẽ, cũng đã đến lúc phải đối mặt với sự thực phũ phàng. Vẻ mặt căng thẳng, từng đường nét biểu lộ sự bối rối và bế tắc. Họ không còn biết phải làm gì với câu hỏi cuối cùng này, mỗi người như đồng loạt rơi xuống một vực thẳm không đáy.
Chỉ còn lại Băng Tử Huyên ngồi giữa, vẫn chăm chú nhìn vào đề bài. Hắn tự nhủ mình phải giữ bình tĩnh, phải tập trung cao độ. Mắt hắn lướt lại từng dòng chữ của câu hỏi cuối cùng, cố gắng nắm bắt được trọng tâm và logic ẩn giấu bên trong. Hắn biết rõ, nếu có thể giải được câu này, cơ hội lọt vào top mười sẽ rộng mở trước mắt. Nhưng nếu không thể, mọi nỗ lực từ đầu đến giờ đều có nguy cơ bị bỏ phí.
Từ phía trên bục giám thị, vị giám thị trưởng - người đã phát đề thi - dường như cũng để ý đến phản ứng của năm học sinh lớp chọn. Thấy được sự bế tắc, căng thẳng hiện rõ trên từng gương mặt họ, ông khẽ mỉm cười, một nụ cười bí ẩn ẩn chứa nhiều hàm ý. Trong ánh mắt của ông lấp lánh một tia tự hào xen lẫn chút thử thách, như thể đang chờ đợi xem liệu có ai trong số họ có thể vượt qua được thử thách khó nhằn này.
Băng Tử Huyên ngẩng đầu lên, thoáng chạm phải ánh mắt của vị giám thị. Ánh nhìn ấy sâu thẳm, như thể muốn nói rằng, "Ta đã thấy nhiều người tài giỏi, nhưng liệu ngươi có thể vượt qua thử thách mà ta đã sắp đặt hay không?"
Đề bài tư duy cuối cùng hiện lên trước mắt Băng Tử Huyên, phức tạp và khó hiểu đến mức những dòng chữ tựa như đan xen và cuộn vào nhau, tạo nên một mê cung chữ nghĩa u tối:
**"Trong một mê cung vô hình, có vô số phòng, mỗi phòng chứa đựng một bí ẩn riêng biệt. Chỉ khi bạn bước vào và giải được bí ẩn trong từng phòng, lối ra mới mở. Tuy nhiên, khi bạn rời khỏi một căn phòng để bước sang phòng khác, các bí ẩn của phòng cũ sẽ tự động thay đổi, và tất cả những phòng trước bạn đã đi qua sẽ khóa lại, biến thành các phiên bản khác của chính nó. Điều kỳ lạ là chỉ có một cánh cửa duy nhất thật sự dẫn ra ngoài. Để tìm được nó, bạn cần ghi nhớ toàn bộ các bước đi, nhưng mỗi ký ức bạn ghi nhớ sẽ dần phai nhạt, để lại chỉ một vài mảnh vụn khi bạn tiến đến phòng tiếp theo. Bạn sẽ phải trả lời ba câu hỏi: 'Phòng đầu tiên bạn bước vào là gì?' 'Phòng nào bạn đã quay lại nhiều lần nhất?' và 'Cánh cửa nào dẫn bạn vào mê cung này ngay từ đầu?' Nếu không trả lời đúng, bạn sẽ mãi mãi lạc trong mê cung, bị bức tường vô hình của thời gian dần dần nhấn chìm.”**
Băng Tử Huyên nheo mắt, từng dòng chữ như những đốm sáng mờ ảo giữa một biển tối đen sâu thẳm, ám ảnh từng suy nghĩ của hắn. Hắn hiểu rằng, để giải câu hỏi này, không chỉ cần tư duy lôgic mà còn đòi hỏi sự kiên nhẫn và trí tưởng tượng phi thường. Nhưng làm sao hắn có thể giải được một câu hỏi khi mà các dữ kiện của nó liên tục thay đổi và chính câu hỏi cũng là một phần của mê cung? Hắn bắt đầu cảm nhận thấy một áp lực vô hình từ câu hỏi cuối này, giống như toàn bộ trí lực của hắn đang bị hút vào một xoáy nước không đáy, càng vùng vẫy càng bị cuốn sâu hơn.
Mỗi lần hắn thử tưởng tượng ra một phương án giải, trong tâm trí lại xuất hiện một căn phòng khác với một biến thể mới, khiến những gì hắn vừa suy nghĩ trở nên vô nghĩa. Hắn như bị mắc kẹt trong một vòng lặp, nơi chính ký ức về các bước đi cũng dần phai nhạt, và hắn phải tự cấu trúc lại suy nghĩ của mình, lần nữa và lần nữa.
Băng Tử Huyên nhắm mắt lại, cố hình dung ra toàn bộ mê cung, với các căn phòng, cánh cửa, và từng dấu vết hắn đã đi qua trong trí tưởng tượng. Nhưng chính sự phức tạp này khiến mê cung càng thêm rối rắm. Những phòng đã qua đan xen, chồng chất, không để lại dấu vết rõ ràng, làm hắn cảm thấy như bị giam cầm trong chính tâm trí mình. Hắn tự nhủ phải phá vỡ giới hạn của tư duy logic thông thường, phải "nhìn" thấy lối ra mà không cần suy xét từng bước, phải cảm nhận hướng đi bằng trực giác thay vì lý luận. Nhưng liệu hắn có đủ thời gian?
Diệu Minh, từ phía đối diện, cũng đang chật vật không kém, đôi mắt cô sắc sảo nhưng lại đầy áp lực. Cô nhận ra rằng, câu hỏi này không chỉ là thử thách về kiến thức hay tư duy thông thường, mà còn là thử thách về ý chí và sự kiên nhẫn. Bốn người còn lại, bao gồm cả Băng Tử Huyên, đều có chung một vẻ mặt căng thẳng, như thể đang mắc kẹt trong một trận chiến với chính bản thân mình. Thời gian không ngừng trôi, như một chiếc đồng hồ cát lặng lẽ đếm ngược, ép buộc tất cả phải lựa chọn – tiếp tục tìm kiếm lối thoát trong mê cung, hay chấp nhận thất bại trước câu hỏi tưởng như không thể giải này.
Trong không khí căng thẳng của phòng thi, với mỗi học sinh đang đấu tranh hết sức với đề bài đầy thách thức, Diệu Minh bỗng nhíu mày, một tia sáng loé lên trong đôi mắt sắc sảo của cô. Nhân lúc hai vị giám thị - một người ngáp dài mệt mỏi, còn người kia liếc nhanh đồng hồ - cô nhanh tay vo tròn mảnh giấy nhỏ đã nén lại thành một viên nhỏ, khẽ búng tay một cái, viên giấy lao nhanh, rơi xuống ngay dưới chân Băng Tử Huyên.
Băng Tử Huyên đang trầm tư suy nghĩ, bất giác cảm nhận có điều gì đó bất thường liền ngước nhìn sang. Ánh mắt của Diệu Minh chạm vào hắn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sắc bén và đầy ngụ ý. Cô khẽ liếc xuống chân hắn – nơi mảnh giấy nhỏ vừa đáp xuống. Hắn lập tức hiểu ra ý định của cô.
Dù biết việc này nguy hiểm, hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh. Bằng một động tác tự nhiên, hắn "lỡ" làm rơi bút xuống đất rồi cúi xuống nhặt. Trong khi cầm bút lên, hắn nhanh chóng nhặt luôn mảnh giấy, giữ nó gọn trong lòng bàn tay mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào từ các giám thị đang đi qua lại xung quanh. Hắn trở về tư thế bình thường, mắt vẫn hướng về bài thi, nhưng trong lòng hắn là sự chờ đợi, vì biết không thể mở mảnh giấy ra ngay.
Phút căng thẳng kéo dài thêm chút nữa, cho đến khi vị giám thị ngồi trên bàn phát thông báo: "Còn 25 phút nữa."
Trong khoảnh khắc hai giám thị đứng bên dưới cùng lúc ngước lên nhìn về phía đồng hồ, Băng Tử Huyên tranh thủ cúi nhanh xuống, mở mảnh giấy trong lòng bàn tay ra và lướt mắt qua nội dung bên trong. Chỉ trong khoảng ba giây ngắn ngủi, hắn đã kịp ghi nhớ toàn bộ thông điệp:
"Chúng ta cùng đề, hợp tác làm bài cuối. Đừng quên phân tích mẫu hệ thống của mệnh đề ẩn trong các chuỗi. Gửi lại nếu đồng ý."
Kèm theo đó là vài gợi ý mà cô đã tìm ra, khiến đầu óc hắn lập tức hình dung ra một giải pháp khả thi.
Diệu Minh từ xa dõi mắt nhìn, trong lòng thấp thỏm chờ phản ứng của hắn. Băng Tử Huyên suy nghĩ thoáng qua rồi gật đầu khẽ, như một tín hiệu đồng ý, đồng thời nhanh chóng xé một mảnh giấy nhỏ, viết nhanh:
"Đồng ý hợp tác. Đã tìm ra ẩn mã trong mệnh đề thứ ba của chuỗi đầu. Cô kiểm tra phần tiếp theo, tôi sẽ xử lý phần còn lại."
Viết xong, hắn cẩn thận vo mảnh giấy nhỏ lại rồi nén giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng búng về phía Diệu Minh. Cô thoáng giật mình nhưng nhanh chóng tiếp nhận, mảnh giấy rơi gọn vào lòng bàn tay cô mà không ai để ý. Đọc qua lời nhắn từ Băng Tử Huyên, khóe môi Diệu Minh thoáng nở một nụ cười tự tin. Để tránh bất cứ sự phát hiện nào, cô quyết định làm điều táo bạo – nhét cả mảnh giấy vào miệng rồi nuốt xuống, đảm bảo không để lại dấu vết.
Hai người lặng lẽ hợp tác trong im lặng, không một cử chỉ hay ánh mắt trao đổi thêm nào để không gây ra sự chú ý từ các giám thị. Mỗi người một nhiệm vụ, họ lần lượt tập trung vào phần còn lại của đề bài khó nhằn, tâm trí như đã kết nối từ xa, cùng tiến vào sâu hơn trong mê cung câu hỏi đầy thử thách.