Đêm đông phủ lên công viên một vẻ tĩnh lặng, những ngọn đèn vàng lẻ loi hắt sáng từng góc ghế gỗ, nơi Băng Tử Huyên đang ngồi trầm tư, ánh mắt sâu thẳm xa xăm, tựa như đang cố tìm kiếm một điều gì đã mất. Ngày mai là ngày thi đại học – điều mà từ lâu hắn vẫn coi là mục tiêu lớn, nhưng giờ đây khi đã đạt được vị trí trong top mười và đảm bảo một suất vào trường danh giá, mọi thứ dường như không còn quá quan trọng. Tâm trí của Băng Tử Huyên lúc này chỉ xoay quanh một người – Hàn Tuyết, em gái mà hắn đã lạc mất từ nhiều năm trước.
Băng Tử Huyên tựa mình vào ghế, cảm nhận cái lạnh len lỏi qua từng lớp áo, nhưng lòng hắn còn lạnh hơn thế. Cả tháng nay, hắn đã dốc mọi nỗ lực để truy tìm dấu vết về Hàn Tuyết. Hắn nhờ Kira trong những ngày gần đây với những thông tin hắn đưa cho cô, đã lần ra một số thông tin mơ hồ, những mẩu ghép tưởng như vụn vặt nhưng lại dần hiện lên một bức tranh đen tối về những gì em gái hắn đã trải qua.
Hàn Tuyết, cô bé ngây thơ năm nào, từng được một người đàn ông tên Lý Ất cứu sống khi g·ặp n·ạn. Nhưng cuộc đời của cô bé chẳng vì thế mà trở nên dễ dàng hơn. Hai năm sau, Lý Ất cũng q·ua đ·ời vì bạo bệnh, để lại Hàn Tuyết cô độc. Những gì xảy ra sau đó với em gái hắn khiến Băng Tử Huyên không khỏi cảm thấy đau lòng và phẫn nộ: Hàn Tuyết bị đưa vào một trung tâm trẻ mồ côi, nơi được người ngoài nhìn nhận là điểm đến an toàn cho những đứa trẻ bất hạnh, nhưng thực chất lại là nơi tăm tối chứa đầy sự áp bức và b·ạo l·ực. Cô bé cùng những đứa trẻ khác bị bóc lột sức lao động, đói khát, và thậm chí bị đ·ánh đ·ập d·ã m·an. Những thông tin hắn có được khiến trái tim hắn quặn thắt. Làm sao em gái hắn, năm ấy lại bị mù lòa, lại phải gánh chịu những điều tàn khốc như thế?
Biết rằng Hàn Tuyết không chỉ bị n·gược đ·ãi mà còn mất trí nhớ, không còn nhớ gì về gia đình và người thân, nỗi đau của Băng Tử Huyên càng thêm sâu sắc. Hắn từng hình dung em gái mình là một đứa trẻ dễ thương, ngây ngô, nhưng thay vào đó, cô bé đã trải qua những ngày tháng chịu đựng đày ải, bị đ·ánh đ·ập đến mức mà theo thông tin Kira thu thập, Hàn Tuyết chính là một trong những n·ạn n·hân b·ị b·ạo h·ành nặng nề nhất trong đám trẻ đó.
Ánh mắt của Băng Tử Huyên chợt lóe lên một tia sáng lạnh lùng, sắc như dao. Với vẻ ngoài là một học sinh thông minh và điềm đạm, ít ai biết được rằng hắn cũng có thể tàn nhẫn đến nhường nào khi ai đó đụng đến người thân của hắn. Hắn đã thuê người tìm gặp những kẻ chịu trách nhiệm cho những gì em gái hắn phải gánh chịu, và chắc chắn, chúng sẽ phải trả giá đắt – sống không bằng c·hết, để bù đắp phần nào cho nỗi đau mà Hàn Tuyết đã trải qua.
Suy nghĩ trầm lặng một lúc, hắn nhớ đến những thông tin cuối cùng mà Kira mang lại: sau khi nơi trại trẻ bị b·ê b·ối và đóng cửa, Hàn Tuyết đã được chuyển đến một vài trung tâm khác. Rất may, những nơi sau này không quá tồi tệ, và em gái hắn đã sống trong điều kiện tốt hơn một chút. Rồi một ngày, cô được một cặp vợ chồng người Nhật Bản nhận nuôi. Theo những gì hắn tra cứu, hai người này chỉ là đôi vợ chồng bình thường, người chồng làm nhân viên nhỏ, còn người vợ làm nội trợ ở Tokyo. Họ đến thăm trẻ mồ côi trong một chuyến du lịch và vì yêu mến Hàn Tuyết – một cô bé ngoan ngoãn và đáng yêu – nên quyết định nhận nuôi cô, làm thủ tục đưa cô sang Nhật.
Chỉ bấy nhiêu thông tin ít ỏi, nhưng nó lại mở ra trong lòng Băng Tử Huyên một tia hy vọng nhỏ nhoi. Hắn biết em gái mình giờ đã có một mái ấm mới, dù không phải là nơi hắn từng hình dung. Hàn Tuyết không còn nhớ gì về hắn, nhưng ít nhất, cô đã có cơ hội được sống một cuộc đời khác, cách xa những khổ đau ngày xưa. Băng Tử Huyên hít sâu một hơi, cảm nhận luồng gió lạnh lẽo luồn qua người. Một nỗi buồn man mác đọng lại trong tim hắn, vừa như một niềm an ủi, vừa như một sự mất mát.
Mặt trời đã tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng nhạt của những ngọn đèn công viên rọi xuống bóng dáng đơn độc của hắn trên chiếc ghế gỗ. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, có một quyết tâm khác lạ: dù không biết liệu có thể gặp lại Hàn Tuyết hay không, hắn vẫn sẽ tiếp tục đi tìm em gái mình. Hắn sẽ tìm đến Tokyo, tìm đến khu phố nơi cô đang sống, chỉ để biết rằng Hàn Tuyết vẫn ổn, vẫn đang sống một cuộc đời hạnh phúc, dù không có ký ức về hắn.
Ngồi trầm tư dưới bầu trời xám xịt của mùa đông, Băng Tử Huyên cảm thấy như chính tiết trời lạnh lẽo này đang phản chiếu sự tăm tối trong lòng mình. Từng ngọn gió rét buốt lướt qua, mang theo cảm giác trống trải, cô độc, nhưng hắn không quan tâm, cũng chẳng hề rùng mình hay co ro. Trong cái tĩnh mịch của công viên vắng vẻ, hắn như lạc giữa dòng suy nghĩ vô định về người em gái bé nhỏ mà hắn. Chính lúc ấy, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan màn tĩnh lặng.
Băng Tử Huyên cầm điện thoại lên, màn hình hiện tên người gọi: Kira. Ánh mắt hắn thoáng sáng lên – mỗi lần cô gọi, thường là có thông tin mới, dù lớn dù nhỏ, về Hàn Tuyết.
“Ân nhân,” giọng Kira vang lên, ấm áp nhưng rõ ràng, “tôi đã đặt vé máy bay cho cậu rồi. Hơn mười ngày nữa, chúng ta sẽ bay đến Nhật Bản.”
Hắn nghe xong khẽ gật đầu, đôi mắt hiện lên một tia cương nghị, nhưng miệng chỉ trả lời bình thản: “Cảm ơn cô.”
Kira tiếp tục: “Lần này tôi sẽ đi cùng ngài. Dù sao thì tôi cũng đã đến Nhật vài lần, biết rõ các thủ tục và những nơi cần đến. Sang đó, ngài sẽ cần người chỉ dẫn.”
Băng Tử Huyên im lặng nghe, trong lòng dần cảm thấy một chút an tâm. Dù hắn chưa từng đặt chân tới Nhật Bản, nhưng nếu có Kira bên cạnh, mọi chuyện sẽ bớt đi phần nào phức tạp.
Giọng Kira bỗng nhiên trầm lại, như cố gắng nói ra điều gì khó khăn. “Còn một chuyện nữa... Tôi đã tìm hiểu thêm về cặp vợ chồng người Nhật đã nhận nuôi Hàn Tuyết. Có khả năng... họ không đối xử với cô bé tốt như chúng ta mong đợi.”
Tim hắn khẽ thắt lại, nỗi lo âu âm ỉ giờ như được khơi lên thành từng đợt sóng. Hắn không cần Kira nói rõ hơn, chỉ qua vài câu ngắn ngủi ấy, hắn cũng hiểu. Nhưng trước khi hắn kịp hỏi thêm, Kira chốt lại: “Tôi có công việc cần xử lý trong thời gian tới nên không thể liên lạc với ngài được nữa. Hẹn gặp ngài tại sân bay vào ngày khởi hành.”
“Được, cảm ơn cô, Kira,” Băng Tử Huyên đáp ngắn gọn, cố giấu đi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, rồi nhẹ nhàng cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, hắn ngước lên nhìn bầu trời tối đen, sâu thẳm như chính những uất ức và nỗi đau trong lòng. Trước mặt hắn, công viên vắng lặng, không một bóng người. Những hàng cây trơ trụi, khẳng khiu đứng trong cái giá rét, nhắc hắn nhớ đến cuộc đời lạnh lẽo mà Hàn Tuyết đã phải trải qua. Đôi mắt hắn lơ đãng nhìn vào khoảng không, nhưng trong tâm trí, hình bóng cô bé với đôi mắt mù lòa, phải chịu đựng b·ạo h·ành trong trại trẻ, lại hiện ra rõ mồn một, nhức nhối như một v·ết t·hương cũ.
Trong cơn gió rét của đêm đông, Băng Tử Huyên thì thầm, giọng khẽ khàng nhưng đong đầy quyết tâm và xót xa:
“Hàn Tuyết, em đã chịu khổ quá nhiều rồi. Anh nhất định sẽ không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Chờ anh...”
Băng Tử Huyên ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ giữa công viên, đắm chìm vào những suy tư nặng trĩu. Không gian xung quanh như hoà vào tâm trạng u buồn của hắn. Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, phá tan bầu không khí tĩnh lặng:
“Cậu ở đây một mình sao?”
Giật mình quay lại, Băng Tử Huyên nhìn thấy Nhược Thanh Thanh đang đứng đó. Trên khuôn mặt cô thoáng chút lo lắng, nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng thường thấy. Cô bước đến ngồi bên cạnh hắn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, đủ để tạo nên một sự tôn trọng và dè dặt. Cô đưa cho hắn một lon nước ấm từ tay mình, nhẹ nhàng nói:
“Đây, uống cho ấm.”
Băng Tử Huyên nhận lấy lon nước, khẽ cười nhạt: “Không ở một mình, cô nghĩ còn ai khác sẽ ở đây cùng tôi sao?”
Câu nói của hắn khiến cô thoáng khựng lại, không biết nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn hắn mở lon nước và uống một ngụm. Mãi một lúc sau, khi sự ngại ngùng dần qua đi, cô khẽ lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ:
“Chuyện về Hàn Tuyết... sao rồi?”
Vừa nghe tên em gái mình, Băng Tử Huyên hạ lon nước xuống, đôi mắt thoáng chút buồn bã và lắng đọng. Hắn im lặng trong giây lát, rồi trầm giọng đáp lời:
“Hàn Tuyết... Cuộc sống của con bé những năm qua không hề dễ dàng, chịu khổ không ít. Thậm chí đã mất trí nhớ về khoảng thời gian trước và còn bị mù cả hai mắt.”
Nhược Thanh Thanh nghe thấy mà lòng không khỏi thắt lại. Hình ảnh cô bé Hàn Tuyết năm nào trong ký ức cô giờ đây đã khác xa quá nhiều. Cô khẽ siết lấy hai tay, đôi mắt hiện lên nỗi thương cảm sâu sắc, như thể muốn chia sẻ phần nào những đau đớn mà Hàn Tuyết đã phải gánh chịu.
“Hàn Tuyết... cậu ấy đã phải chịu đựng những gì mới đến nông nỗi này?” Nhược Thanh Thanh buồn bã thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Băng Tử Huyên nhìn về phía xa xăm, ánh mắt kiên định và quyết đoán. Hắn cất giọng, giọng nói không lớn nhưng chứa đựng sự chắc chắn:
“Cô yên tâm. Sau khi đưa Hàn Tuyết về, tôi nhất định sẽ không để em ấy phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Tôi sẽ bù đắp tất cả những mất mát mà em ấy đã phải gánh chịu. Tôi sẽ làm mọi thứ để Hàn Tuyết có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Những lời nói của hắn khiến Nhược Thanh Thanh cảm thấy được sự quyết tâm sâu sắc từ tận đáy lòng hắn. Cô nhẹ gật đầu, đôi mắt dịu dàng nhìn Băng Tử Huyên, nhưng vẫn không giấu nổi lo lắng trong giọng nói:
“Vậy... bây giờ Hàn Tuyết đang ở đâu?”
“Em ấy hiện không còn ở trong nước nữa,” Băng Tử Huyên đáp, “Hàn Tuyết đang ở Nhật Bản. Sắp tới, tôi sẽ sang đó để đưa em ấy về.”
Nghe thấy hắn nói vậy, Nhược Thanh Thanh thoáng do dự một lúc, rồi bỗng nhiên ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ánh lên quyết tâm: “Vậy... tôi sẽ đi cùng cậu. Dù sao có thêm người cũng sẽ tiện hơn.”
Nhưng Băng Tử Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối khéo. “Không cần đâu. Nhiều người đi quá sẽ không tốt. Tôi tự mình lo liệu được. Với lại, Kira sẽ đi cùng tôi lần này; cô ấy có kinh nghiệm và biết cách tìm thông tin cần thiết.”
Nhược Thanh Thanh nghe vậy, chỉ đành chấp nhận, dù trong lòng có chút thất vọng. Cô nhìn Băng Tử Huyên một lúc lâu, rồi khẽ nói:
“Vậy... chúc cậu sớm tìm được Hàn Tuyết và đưa cô ấy về bình an. Nếu có điều gì cần, cậu cứ nói với tôi.”
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn khi nhìn cô. Hắn mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Cảm ơn cô, Nhược Thanh Thanh. Tôi sẽ không quên lời đề nghị này.”
Hai người ngồi bên nhau giữa không gian tĩnh lặng của công viên, trong cái lạnh của mùa đông.