Sân bay sáng sớm hôm ấy đông đúc đến ngột ngạt, người qua kẻ lại nhộn nhịp như dòng nước không ngừng chảy. Âm thanh từ loa phát thanh xen lẫn với tiếng bước chân, tiếng cười nói và tiếng hành lý kéo lê làm bầu không khí thêm phần xôn xao. Băng Tử Huyên và Kira ngồi ở khu vực ghế chờ, tách biệt khỏi đám đông, ánh mắt hướng về phía cổng kiểm tra an ninh, nơi những dòng người không ngừng đổ vào.
Kira nhìn đồng hồ trên tay, sau đó khẽ nghiêng đầu về phía Băng Tử Huyên. “Ân nhân, chúng ta nên chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay rồi,” cô nói, giọng đều đặn nhưng mang theo chút thúc giục. Băng Tử Huyên gật đầu, đứng dậy theo bước Kira tiến đến quầy kiểm tra vé dành riêng cho hành khách hạng thương gia.
Hàng người ở lối đi chung chật kín, nhưng quầy dành cho hạng thương gia của họ lại thông thoáng, giúp thủ tục trở nên nhanh chóng và tiện lợi. Nhân viên sân bay niềm nở chào đón, cúi đầu với sự cung kính và lễ phép đặc trưng. Từ việc kiểm tra hộ chiếu đến quét hành lý, tất cả đều diễn ra suôn sẻ nhờ vào sự chu đáo của đội ngũ tiếp viên và nhân viên sân bay. Băng Tử Huyên nhận thấy sự chuyên nghiệp trong ánh mắt và nụ cười của họ, sự phục vụ cẩn thận như thể mỗi hành khách đều là khách quý.
Hoàn tất thủ tục, cả hai quay lại khu vực chờ VIP. Ánh mắt Băng Tử Huyên thoáng trầm ngâm, còn Kira thì nhìn xung quanh với vẻ điềm nhiên thường thấy. Một lúc sau, Kira quay sang hắn, đôi mắt lóe lên chút tinh nghịch, nói: “Sang Nhật Bản, ngài nhất định nên khám phá một vài thứ. Ở đó có rất nhiều nơi thú vị và đặc sắc, không chỉ có mỗi công việc.”
Băng Tử Huyên chỉ cười nhẹ, lắc đầu. “Tôi qua đó không phải để vui chơi đâu, mục đích chính vẫn là tìm Hàn Tuyết.”
Kira hiểu rõ nỗi lo lắng của hắn, nên khẽ gật đầu. “Tất nhiên, chuyện đó là quan trọng nhất. Nhưng ngài biết đấy, đã đi một hành trình dài thì nên dành chút thời gian để tìm hiểu văn hóa và thưởng thức những điều mới mẻ. Nhất là sau khi mọi chuyện kết thúc, biết đâu đó lại là những trải nghiệm đáng nhớ.”
Băng Tử Huyên lặng lẽ nhìn cô, rồi nhẹ nhàng nói, “Nếu mọi việc thuận lợi, có lẽ tôi sẽ nghĩ đến điều đó.” Cả hai rơi vào im lặng, mỗi người đắm chìm trong suy nghĩ riêng. Băng Tử Huyên đang ngẫm về hành trình sắp tới, còn Kira chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm.
Đúng lúc ấy, loa phát thanh vang lên, thông báo chuyến bay chuẩn bị cất cánh. Kira khẽ gật đầu, đứng lên, ra hiệu cho Băng Tử Huyên đi cùng cô. Họ bước vào lối dành riêng cho khách hạng thương gia, tiếp viên cúi chào họ một lần nữa với nụ cười tươi tắn và thái độ niềm nở.
Khi đã yên vị trên ghế, Băng Tử Huyên thả lỏng người, nhìn ra khung cửa sổ nơi bầu trời sáng dần lên.
Băng Tử Huyên và Kira bước lên chuyến bay, tiến vào khu vực hạng thương gia. Khoang này yên tĩnh hơn hẳn so với phần ghế phổ thông phía sau, mang đến cảm giác riêng tư và sang trọng. Ánh đèn dịu nhẹ phủ xuống, tôn lên không gian ấm áp mà thoải mái. Số lượng hành khách ở khoang thương gia không nhiều, chỉ vài người, ai nấy đều thư thái chuẩn bị cho một chuyến bay dài.
Kira dẫn Băng Tử Huyên tới hai ghế cạnh nhau, mỗi ghế đều rộng rãi, bọc da êm ái, có thể ngả ra như một chiếc giường thu nhỏ. Băng Tử Huyên ngồi xuống, tay thoáng chạm vào tay vịn, nhận ra sự chắc chắn và mềm mại của chất liệu cao cấp. Bên cạnh, Kira cởi áo khoác, treo gọn gàng lên móc được thiết kế riêng, rồi ngồi xuống ghế cạnh, bắt đầu chỉnh lại tư thế cho thoải mái.
Vài phút sau, một nữ tiếp viên xinh đẹp với nụ cười tươi tắn đến gần từng hành khách để kiểm tra mọi thứ đã sẵn sàng. Giọng nói dịu dàng của cô vang lên trong không gian nhỏ: “Thưa quý khách, chuyến bay của chúng ta sắp khởi hành từ Hà Nội đến Tokyo. Nếu quý khách cần bất cứ thứ gì trong suốt chuyến bay, xin cứ gọi chúng tôi. Chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ.”
Nghe vậy, một người đàn ông lớn tuổi ngồi phía trước Băng Tử Huyên nhẹ nhàng gọi tiếp viên đến. “Cho tôi một ly trà nóng sau khi máy bay ổn định trên cao, được không? Thời tiết hôm nay lạnh, tôi muốn giữ ấm,” ông nói, giọng thân thiện.
Cô tiếp viên khẽ gật đầu, ghi chú lại yêu cầu. Ngay sau đó, một nữ hành khách trẻ ngồi gần cửa sổ cũng gọi thêm: “Phiền cô, sau khi cất cánh, cho tôi một ly rượu vang đỏ nhé. Và có thêm chăn không? Chỗ ngồi này thoải mái thật, nhưng tôi hay lạnh.”
“Vâng, thưa quý khách, tôi sẽ chuẩn bị ngay cho cô sau khi cất cánh,” tiếp viên đáp lại với nụ cười nhẹ nhàng, rồi quay sang Kira và Băng Tử Huyên.
“Xin hỏi quý khách có muốn dùng gì trong lúc bay không?” Cô hỏi, ánh mắt thân thiện hướng về họ.
Kira nhìn Băng Tử Huyên như đợi ý kiến, nhưng hắn chỉ khẽ lắc đầu, rồi đáp lại: “Cho tôi một ly nước lọc là được.”
Kira mỉm cười, bảo thêm, “Tôi cũng như vậy, cảm ơn cô.” Cô tiếp viên ghi chú lại, gật đầu chào cả hai rồi bước về phía cuối khoang để hoàn thành yêu cầu của hành khách.
Một tiếng loa nhẹ vang lên, giọng cơ trưởng từ tốn thông báo: “Kính thưa quý khách, chuyến bay của chúng ta chuẩn bị cất cánh. Xin quý khách vui lòng thắt dây an toàn và kiểm tra các thiết bị cá nhân. Chúng tôi sẽ cất cánh từ Hà Nội và dự kiến hạ cánh tại Tokyo sau sáu giờ nữa. Chúc quý khách một chuyến bay thoải mái và an toàn.”
Không khí khoang thương gia trở nên tĩnh lặng hơn khi máy bay bắt đầu lăn bánh trên đường băng, chuẩn bị cất cánh. Những dải đèn bên ngoài khung cửa sổ như nhảy múa trong đêm, lấp lánh trên nền trời tối thẫm. Băng Tử Huyên nhìn lướt qua khoang ghế trước mặt, thấy các hành khách đều đã ổn định chỗ ngồi, mỗi người chìm vào thế giới riêng của họ.
Ngay khi máy bay đạt độ cao ổn định, tiếp viên bắt đầu quay lại phục vụ đồ uống và chăn cho những ai yêu cầu. Một cảm giác yên bình bao trùm không gian khoang thương gia khi từng vị khách từ từ tận hưởng những phút giây thư giãn. Băng Tử Huyên ngả lưng vào ghế, ánh mắt thoáng nhìn Kira đang nhìn ra cửa sổ, dường như cũng đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng của mình.
Khi máy bay đã ổn định trên không trung, Băng Tử Huyên bất chợt quay sang nhìn Kira, trầm ngâm hỏi: “Cô hẳn đã đi qua rất nhiều nước rồi, phải không?”
Kira, đang ngắm nhìn ánh đèn bên dưới xa dần, khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười bí ẩn. “Không nhiều lắm đâu,” cô đáp, giọng điềm đạm. “Chỉ khoảng hơn ba mươi quốc gia thôi. Nhưng tôi thường không ở lâu tại mỗi nơi. Công việc đòi hỏi phải di chuyển liên tục, cho nên chỉ khi nào thực sự cần thiết thì tôi mới dừng lại.”
Băng Tử Huyên gật đầu, hiểu rằng cuộc sống của Kira hẳn là phức tạp và đầy thử thách, không hề giống những chuyến du lịch thông thường. Sau một lúc, Kira khẽ nghiêng người, ánh mắt tinh tế hướng về phía hắn. “Còn ngài thì sao? Đã từng đến đất nước nào chưa?”
Băng Tử Huyên lắc đầu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. “Đây là lần đầu tôi rời khỏi đất nước. Có chút hồi hộp, cũng có chút lo lắng,” hắn thừa nhận, ánh mắt vẫn điềm tĩnh nhưng ẩn chứa vẻ trầm ngâm. “Lần này có cô đi cùng, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”
Nghe vậy, Kira thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười, ánh mắt sắc sảo nhưng ấm áp hơn. “Nếu sau này có thời gian, tôi sẽ dẫn ngài đi nhiều nơi khác. Mỗi đất nước đều có những điều thú vị để học hỏi, và tôi tin rằng ngài sẽ khám phá được những điều mới mẻ ở mỗi nơi.”
Băng Tử Huyên im lặng trong giây lát, ánh mắt dịu lại. Kira tiếp lời, giọng nghiêm túc hơn: “Nhưng lần này, chúng ta sẽ tập trung vào việc tìm kiếm Hàn Tuyết trước tiên rồi sẽ khám phá sau.”
Hắn khẽ gật đầu, cảm nhận được sự tận tâm và tinh thần trách nhiệm trong lời nói của Kira. “Cảm ơn cô,” Băng Tử Huyên nói, thoáng nở một nụ cười chân thành.
Trong khoang hạng thương gia yên tĩnh, Băng Tử Huyên và Kira đang trò chuyện thì bất ngờ nghe tiếng một người phụ nữ lớn tuổi cất lên từ phía ghế gần đó. Bà ta là một người phụ nữ có dáng vẻ hơi béo, ăn mặc sang trọng, khoác lên người toàn đồ hiệu đắt tiền. Chiếc khăn tay bằng lụa mà bà đưa lên che mũi càng làm tăng vẻ cao ngạo, biểu hiện của một người thuộc tầng lớp thượng lưu. Bà ta nhìn qua phía hai người họ với ánh mắt khinh khỉnh, lướt từ đầu xuống chân rồi nói lớn đủ để mọi người xung quanh nghe thấy:
“Không biết cái mùi hôi hám gì đây? Cả tiếng ồn của lũ chuột nhắt cũng lọt được vào khoang thương gia này rồi sao?”
Giọng nói của bà ta cố ý nhấn mạnh, không giấu diếm chút nào ý khinh thường nhắm vào Kira và Băng Tử Huyên. Những vị khách doanh nhân xung quanh nghe vậy cũng quay qua nhìn họ, ánh mắt hiện rõ vẻ dè bỉu. Dường như trong mắt họ, hai người này chỉ là những kẻ xa lạ không có khí chất phù hợp với không gian sang trọng xung quanh. Trang phục giản dị của Kira và Băng Tử Huyên càng khiến những người xung quanh đánh giá thấp họ hơn.
Kira nhìn người phụ nữ kia một lúc, rồi nở một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt ánh lên sự sắc bén. Cô khẽ nói, giọng ngọt ngào nhưng ngầm ẩn ý đáp trả:
“Ồ, không ngờ máy bay cũng nhận vận chuyển lợn, đúng là đáng ngạc nhiên thật. Có những người bên ngoài thì trông sang trọng nhưng bên trong lại nhỏ nhen đến đáng thương.”
Người phụ nữ kia mặt biến sắc, cơn giận dữ bừng lên ngay lập tức. Bà ta hầm hầm đáp lại, giọng nói lạnh lùng và đầy khinh miệt: “Loại đàn bà như cô mà cũng dám ngồi trong khoang thương gia này sao? Chỉ có thể là đến để quyến rũ những người giàu có, dụ dỗ đàn ông bằng vẻ bề ngoài chẳng khác gì một thứ hàng hóa mua được bằng tiền.”
Sau đó, không đợi Kira kịp phản ứng, bà ta lập tức gọi lớn, ra hiệu cho một tiếp viên nữ đang đứng gần đó. Cô tiếp viên tiến đến, khuôn mặt giữ thái độ nhã nhặn, nhỏ nhẹ hỏi bà ta cần gì. Người phụ nữ lớn tuổi nhăn mặt, chỉ vào Kira và Băng Tử Huyên rồi cao giọng nói:
“Hai người này làm chúng tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Ồn ào, hôi hám, lại toát ra mùi nghèo nàn làm sao! Vé của bọn họ bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi. Đuổi họ ra khỏi khoang này đi!”
Tiếp viên nữ nghe vậy thì khó xử rõ ràng. Cô lưỡng lự, ánh mắt dao động giữa người phụ nữ lớn tuổi và hai hành khách bị chỉ trích. Cô không muốn xúc phạm hai người họ, nhưng cũng không muốn làm phật lòng người phụ nữ quyền quý này.
Không để tình huống kéo dài thêm, Băng Tử Huyên bình thản rút ra một chiếc thẻ đen ngân hàng từ ví. Ánh đen của tấm thẻ tỏa ra sắc bóng lấp lánh, thu hút ánh mắt của tất cả hành khách trong khoang. Chỉ vài người trong số đó đủ am hiểu để nhận ra đây là loại thẻ siêu hiếm, thuộc sở hữu của chỉ những tỷ phú thực sự.
Một người đàn ông, không giấu được vẻ kinh ngạc, thốt lên trong tiếng thì thầm đầy e dè: “Đây… không phải là loại thẻ chỉ dành cho những người người thu nhập hàng triệu đô thôi sao?”
Người phụ nữ lớn tuổi, dù nhìn thấy chiếc thẻ đen lấp lánh trong tay Băng Tử Huyên, vẫn giữ nguyên vẻ mặt kiêu ngạo. Bà cười khẩy, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường và mỉa mai, lớn tiếng thốt lên: "Chỉ là một tấm thẻ giả, cậu tưởng có thể lừa được ai ở đây sao? Thu nhập hàng triệu đô la, nghe thật nực cười!"
Lời bà ta vừa dứt, những hành khách xung quanh và cả tiếp viên đều khựng lại, ánh mắt nhìn Băng Tử Huyên đầy sự hoài nghi. Trong khoang thương gia, một vài người lắc đầu, còn những ánh nhìn châm chọc bắt đầu xuất hiện, như thể họ cũng đồng ý với lời nói của người phụ nữ nọ. Một số hành khách không giấu nổi sự tò mò xen lẫn nghi ngờ, dõi theo diễn biến câu chuyện.
Thấy người phụ nữ vẫn cố chấp không chịu tin, Băng Tử Huyên bình tĩnh quay sang một người đàn ông doanh nhân ngồi gần đó – người đã nhận ra chiếc thẻ đặc biệt này. Hắn nhẹ nhàng nói: "Ngài có thể giúp tôi kiểm tra xem đây có phải là thẻ giả không?"
Người doanh nhân, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài lịch lãm và chỉn chu, có chút ngần ngại nhưng không giấu được sự tò mò. Ông bước đến gần, mắt không rời khỏi chiếc thẻ đen. Ông cẩn thận xem xét các chi tiết trên thẻ, và sau đó dùng điện thoại để tra cứu mã số, liên kết đến hệ thống xác thực danh tính toàn cầu. Kết quả hiện ra nhanh chóng, xác nhận không chỉ danh tính chính xác của Băng Tử Huyên mà còn thể hiện danh sách dài dằng dặc về tài sản khổng lồ, từ cổ phần lớn trong nhiều tập đoàn quốc tế, bất động sản cao cấp, đến quyền sở hữu cổ phiếu trong các công ty nổi tiếng trên toàn cầu.
Nhìn vào màn hình, người đàn ông doanh nhân bắt đầu đổ mồ hôi hột, tay run rẩy rút khăn tay để lau đi từng giọt mồ hôi đang túa ra. Ông không dám nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, trong giọng nói đầy sự kính trọng pha lẫn sợ hãi:
“Quả thực, đây là thẻ thật… và danh mục tài sản của ngài đây… e rằng không ai trong số chúng ta ở đây có thể so sánh được.” Những lời nói này vang lên rõ ràng, từng từ một làm mọi người trong khoang thương gia đều ngỡ ngàng. Ánh mắt của họ chuyển từ nghi ngờ sang kinh hãi, như thể trước mắt họ không phải một chàng trai trẻ tuổi mà là một thế lực khổng lồ đáng sợ.
Một số hành khách không giấu nổi sự kính sợ, bắt đầu thầm thì với nhau, ánh mắt đổ dồn về phía Băng Tử Huyên đầy kinh ngạc. Ngay cả trong mơ họ cũng không dám tưởng tượng bản thân sẽ sở hữu tài sản lớn như thế, huống chi người trẻ tuổi này thậm chí còn chưa đầy hai mươi.
Người phụ nữ lớn tuổi kia, mặt trắng bệch không còn chút máu, tay bà run rẩy kéo nhẹ chiếc khăn lụa, trán đẫm mồ hôi hột. Bà hiểu rõ rằng mình vừa chạm vào một nhân vật quyền lực thật sự, một người mà ngay cả giấc mơ của bà cũng không với tới nổi. Ánh mắt kinh hãi, bà không dám nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên nữa, chỉ cúi mặt, ngượng ngùng, nín lặng, cố thu người lại như muốn biến mất ngay lập tức.
Người tiếp viên nữ đứng bên cạnh, hai tay ôm miệng, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng xen lẫn sự kính trọng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt lấp lánh, nhìn Băng Tử Huyên như đang nhìn một biểu tượng đầy quyền lực. Thái độ của cô thay đổi hoàn toàn, cúi đầu chào hắn một cách trịnh trọng, nhẹ nhàng nói: “Xin ngài thứ lỗi vì sự bất tiện này. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ để ngài cảm thấy thoải mái nhất.”
Băng Tử Huyên chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm. Cả khoang thương gia lúc này yên lặng đến kỳ lạ. Những tiếng xì xào trước đó giờ đã im bặt, thay vào đó là sự tôn trọng và kính sợ. Những người vừa nhìn hắn với ánh mắt dè bỉu giờ chỉ còn biết lặng lẽ rút vào ghế, tránh ánh mắt của hắn, như sợ rằng bất kỳ lời nói nào của mình có thể lại làm phật lòng vị hành khách bí ẩn và đầy quyền lực này.
Băng Tử Huyên nhìn chằm chằm người phụ nữ lớn tuổi kia, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao bén khiến bà ta thoáng chột dạ. Giọng hắn trầm nhưng từng chữ lại như nặng nề đè xuống, đầy uy lực: “Bà già rồi mà vẫn nhìn đời thiển cận thế này sao? Tính tình thì cao ngạo, khinh thường người khác chỉ vì nghĩ mình có chút tiền và địa vị. Đúng thật là tuổi tác thì cao, nhưng cách hành xử còn thua cả một đứa con nít.”
Lời nói của hắn như một đòn giáng mạnh, khiến người phụ nữ sững người, sắc mặt từ trắng bệch chuyển dần sang đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận. Xung quanh, những hành khách khác im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người, mỗi người đều bị thu hút bởi cuộc đối thoại này.
Băng Tử Huyên không hề tỏ ra nhún nhường mà tiếp tục, giọng nói đầy nghiêm khắc và kiên quyết. “Tuổi bà cũng đã lớn, sống đủ lâu để biết điều hơn. Địa vị hay tiền bạc có thể làm người đời nể sợ, nhưng chỉ có nhân đức mới khiến người ta thật lòng kính trọng. Có lẽ bà nên suy nghĩ lại, để sau này con cháu còn xem bà là người đáng để học hỏi và kính nể.”
Người phụ nữ kia nắm chặt chiếc túi xách đắt tiền, sự giận dữ và sỉ nhục hiện rõ trên gương mặt. Trong đầu bà ta lướt qua hàng loạt những lời mắng mỏ cay độc, nhưng với bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi, bà không còn lựa chọn nào khác. Mặt đỏ bừng, nụ cười gượng gạo hiện ra trên khuôn mặt khi bà cố gắng giữ chút tôn nghiêm còn sót lại. Bà ta cúi đầu, giọng nói dường như phải ép ra từ kẽ răng: “Tôi sẽ ghi nhớ lời ngài dạy bảo.”
Dù lời lẽ nhún nhường là vậy, nhưng đôi mắt bà ta vẫn ánh lên vẻ oán hận, lòng tràn ngập căm phẫn trước kẻ thanh niên đã dám hạ nhục mình giữa chốn đông người. Từng từ của hắn như nhát dao cứa vào lòng kiêu ngạo của bà, càng làm bà thêm nhục nhã và giận dữ. Trong thâm tâm, bà nghiến răng thầm nghĩ, kẻ trước mặt chỉ là một tên trẻ ranh, không hơn không kém, vậy mà lại dám rao giảng cho bà ta – người đã sống gần hết cuộc đời và có trong tay không ít tài sản lẫn quyền lực.
Bà ta còn cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo, hạ mình: “Thành thật xin lỗi ngài vì những lời khiếm nhã trước đó của tôi.” Nhưng vẻ mặt của bà, cái gật đầu gượng gạo, đều không giấu nổi sự bối rối và cay đắng, khiến ai nhìn vào cũng nhận ra đây chỉ là một lớp mặt nạ miễn cưỡng.
Xung quanh, những hành khách trước đó còn phấn khích hóng chuyện, giờ đây đều nở nụ cười khinh bỉ, ánh mắt họ nhìn bà ta như xem một vở hài kịch lố bịch. Những ai chứng kiến đều cảm thấy hả hê khi thấy người phụ nữ từng ngạo mạn khoe khoang giờ đây bị bẽ mặt đến vậy. Họ không ngừng nhìn bà ta, ánh mắt vừa thương hại vừa mỉa mai, từng người thì thầm to nhỏ, cười khẩy. Người từng tự cho là vượt trội, giờ đây chỉ còn lại dáng vẻ hèn hạ, trơ trẽn.
Nhận ra ánh mắt những người xung quanh, bà ta càng thấy bẽ bàng. Nụ cười giả dối của bà dần dần biến mất, ánh mắt chuyển thành tia nhìn oán hận chằm chằm vào Băng Tử Huyên, như muốn trút mọi cay đắng nhục nhã lên người hắn. Nhưng Băng Tử Huyên chẳng hề bận tâm, hắn chỉ thoáng liếc bà ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, chẳng hề quan tâm tới sự phẫn nộ âm thầm của bà.