Mộng Sinh Giới

Chương 83: Thân phận giáo viên



Chương 82: Thân phận giáo viên

Sáng sớm, Băng Tử Huyên đã thức dậy, chỉnh tề trong bộ trang phục gọn gàng, lịch lãm, chuẩn bị cho cuộc gặp mặt quan trọng với Hàn Tuyết. Hắn đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo, đôi mắt hơi đăm chiêu, thoáng chút bồn chồn khó tả. Dù đã nhiều năm trôi qua, hình ảnh về cô em gái song sinh vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn, nhưng giờ đây, Hàn Tuyết có lẽ đã thay đổi rất nhiều. Hắn tự nhủ không biết cô em ngày ấy giờ sẽ ra sao, nhưng lòng vẫn ngập tràn hy vọng.

Theo thông tin từ Kira, Hàn Tuyết hiện đang học tại một ngôi trường cấp ba bình thường, mang tên Trường Cao Trung Hachimitsu.

Băng Tử Huyên vừa chuẩn bị xong, đang định gọi Kira thì bất chợt ánh mắt hắn hướng về phía giường ngủ của cô. Kira vẫn còn ngủ say, cả người cuộn tròn trong tấm chăn mỏng, chỉ mặc bộ đồ ngủ ngắn cũn với chất liệu mỏng manh, để lộ những đường nét quyến rũ. Mái tóc cô xõa tung, gương mặt bình thản với làn da trắng ngần như sứ, và thân hình mềm mại trông đầy thảnh thơi. Thế nhưng, dáng ngủ có phần “lười biếng” này lại khiến Băng Tử Huyên không khỏi ngán ngẩm. Hắn thở dài khẽ lắc đầu, chuẩn bị gọi cô dậy.

Khi những tiếng lục đục vang lên, Kira từ từ mở mắt, ngái ngủ nhìn xung quanh. Cô nhận ra Băng Tử Huyên đang đứng cạnh giường, ánh mắt hướng thẳng vào cô. Trong phút chốc, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch, Kira khẽ uốn éo, nhấc tay đưa lên môi đỏ mọng, kéo xuống một cách gợi cảm, mỉm cười đầy mị hoặc:

"Ân nhân, ngài nhìn ta như này... chẳng lẽ là…?”

Cô kéo dài giọng, nét mặt đầy vẻ tinh quái. Nhưng Băng Tử Huyên chẳng hề bị động tác ấy của cô tác động, hắn chậm rãi kéo rèm cửa ra. Ánh sáng buổi sớm tràn vào phòng, rọi thẳng lên gương mặt Kira khiến cô hơi nhíu mắt lại. Hắn khẽ nhướng mày, giọng bình thản:

"Cô tự xem giờ đi."

Nghe vậy, Kira bỗng ngẩng lên nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ đã chỉ quá giờ cô dự định thức dậy. Cô hơi giật mình, nhảy vội ra khỏi giường, dáng vẻ vẫn còn bối rối. “C·hết thật, muộn rồi!”



Kira nhanh chóng bật dậy, lấy khăn tắm và chuẩn bị đồ để vào phòng tắm. Cô loay hoay, vừa làm thủ tục cá nhân vừa lầm bầm gì đó, biểu hiện hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh tự tin, quyến rũ thường ngày. Băng Tử Huyên chỉ đứng bên ngoài, nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô mà khóe môi thoáng nhếch lên, biểu cảm vừa bực bội vừa pha chút hài hước.

Bên ngoài, bầu trời Tokyo vào sáng sớm thật trong trẻo, nắng vàng nhẹ nhàng đổ xuống những con đường. Hôm nay, Băng Tử Huyên sẽ đến trường Hachimitsu, và có lẽ đây sẽ là cuộc gặp mặt mà hắn mong đợi nhất trong nhiều năm qua.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong, Băng Tử Huyên và Kira bước lên chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn, hướng về trường Hachimitsu, nơi Hàn Tuyết đang theo học. Suốt dọc đường, hắn ngồi yên lặng, đôi mắt khẽ lướt qua những khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài, nhưng dường như tâm trí hắn đang ngổn ngang những suy nghĩ khác. Hắn biết Kira có mối quan hệ rộng rãi, nhưng lần này việc đưa hắn vào làm giáo viên thay thế trong ngôi trường danh tiếng này thật khiến hắn ngỡ ngàng. Kira chẳng những có thể lo toàn bộ giấy tờ g·iả m·ạo hoàn hảo, mà còn có vẻ như đã sắp xếp mọi thứ kỹ lưỡng, đến từng chi tiết nhỏ. Cô luôn đi trước vài bước, như thể đã dự liệu hết mọi tình huống từ trước.

Trước khi lên xe, Kira đã đưa cho hắn một viên thuốc màu ngọc bích, nhỏ gọn. Cô chỉ nói một cách đầy ẩn ý: "Ngài cứ uống đi. Đến nơi, ngài sẽ tự mình hiểu được tiếng Nhật mà không cần phải lo lắng."

Băng Tử Huyên nhìn viên thuốc trong tay, thoáng ngờ vực, nhưng cuối cùng vẫn uống theo lời Kira. Một cảm giác lành lạnh lan tỏa khắp cơ thể, nhưng nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một chút hoang mang. Hắn biết Kira luôn mang lại cảm giác khó nắm bắt, nhưng khả năng của cô ta lần này lại vượt ngoài tưởng tượng.

Hắn liếc mắt sang cô đang ngồi cạnh, trong lòng không khỏi thầm thắc mắc. Lẽ nào, việc hắn được nhận vào dạy thay chỉ trong một buổi tối là nhờ sự can thiệp sâu hơn cả mối quan hệ thông thường của cô? Không chỉ là đưa hắn vào, mà còn sắp xếp tất cả mọi thứ, kể cả việc giúp hắn vượt qua rào cản ngôn ngữ bằng một viên thuốc bí ẩn. Đây thực sự là điều vượt ngoài trí tưởng tượng của hắn. Mọi thứ Kira làm giống như đang chơi một ván cờ, mà cô luôn đi trước vài nước, đặt hắn vào vị trí đã được sắp sẵn.

Đang chìm trong suy nghĩ, Băng Tử Huyên chợt thấy ánh mắt của Kira nhìn mình qua gương chiếu hậu. Cô bật cười nhẹ, giọng điệu đầy tự tin:

"Ân nhân, xin đừng bận tâm nhiều đến việc ngài sẽ làm gì. Chẳng phải bao lần ngài đã vượt qua những thử thách khó khăn hơn thế này sao?" Kira nói, trong ánh mắt ẩn chứa sự kiên định.



Băng Tử Huyên thoáng nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch, nhưng trong lòng cũng dần nhẹ nhõm. Tuy nhiên, hắn vẫn không thể che giấu sự hoài nghi. Hắn đáp lời, giọng điệu có phần châm chọc:

"Ta không ngại việc dạy học sinh, nhưng cô nghĩ rằng một viên thuốc có thể giải quyết hết mọi vấn đề? Hay cô thật sự định sẽ biến ta thành thầy giáo bằng cách phù phép?"

Kira mỉm cười, nét mặt đầy bí ẩn: "Chỉ cần ân nhân tự tin, tôi đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Khi đến nơi, ngài chỉ việc tập trung vào bài giảng, còn mọi thứ khác đã có tôi lo."

Khi xe gần đến trường, Kira lại nhìn hắn qua gương, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy cương nghị:

"Hãy nhớ, trường Hachimitsu là một nơi quy củ và nghiêm túc. Khi nhập vai, ân nhân phải cư xử đúng mực của một giáo viên Nhật. Học sinh ở đây vô cùng kỷ luật, nên ngài cần giữ sự tự tin và không để lộ sơ hở."

Băng Tử Huyên gật đầu, lấy lại phong thái trầm tĩnh vốn có, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Hắn đã trải qua không ít chuyện trong đời, nhưng lần này lại có một cảm giác mới lạ.

Băng Tử Huyên chỉnh lại trang phục, hít sâu một hơi, cố giữ vẻ mặt tự tin và chuẩn bị bước vào vai diễn giáo viên Saito Tatsuya, người sẽ giúp hắn lần đầu tiên gặp lại Hàn Tuyết sau nhiều năm xa cách.

Chiếc xe của Kira chầm chậm lăn bánh vào sân trường Hachimitsu. Băng Tử Huyên ngồi yên lặng bên cạnh cô, nhìn qua cửa kính, bắt gặp khung cảnh của một ngôi trường cao trung Nhật Bản vô cùng quy củ và ngăn nắp. Học sinh mặc đồng phục truyền thống: nam sinh với áo khoác đen, quần tây và nữ sinh trong bộ váy xếp ly với áo trắng và nơ cài cổ.



Kira cho xe tiến vào khu đỗ xe dành riêng cho giáo viên, nơi có một số xe hơi và xe đạp được sắp xếp ngăn nắp theo từng hàng. Khi xe vừa dừng lại, một giáo viên trung niên, dáng người thanh lịch, đang đứng gần đó chờ sẵn, bước tới. Vị giáo viên này ngay lập tức cúi người kính cẩn, giọng nói lịch sự và trang trọng:

“Cô Kira, cô đã đến rồi. Thật vinh hạnh khi được cô dẫn theo một giáo viên mới!”

Kira khẽ gật đầu đáp lại, rồi quay sang Băng Tử Huyên. Cô mỉm cười và giới thiệu, “Đây là Saito Tatsuya, giáo viên toán mới của trường chúng ta. Anh ấy sẽ thay cho thầy Takeda, người phải tạm nghỉ vì bị c·hấn t·hương.”

Vị giáo viên người Nhật nghe vậy, gật đầu kính trọng, tiến đến gần Băng Tử Huyên và bắt tay chào hỏi. Ông ta nhìn hắn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ và nói: “Thật bất ngờ khi thấy một người trẻ tuổi như cậu mà đã có thành tích nổi trội như vậy. Trường chúng tôi thật vinh hạnh khi có được một giáo viên tài năng như cậu đến giảng dạy.”

Điều đáng ngạc nhiên là, Băng Tử Huyên thực sự hiểu hết những lời mà vị giáo viên kia nói, hệt như lời Kira đã khẳng định. Trong một khoảnh khắc, hắn hơi ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái điềm tĩnh, mỉm cười đáp lại bằng tiếng Nhật hoàn toàn tự nhiên, “Tôi rất vui được đến đây, hy vọng có thể học hỏi và đóng góp cho trường.”

Vị giáo viên Nhật khẽ nhướng mày, tỏ vẻ bất ngờ trước sự lưu loát trong tiếng Nhật của Băng Tử Huyên, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc, mỉm cười thân thiện. Hắn cười ngượng, nhẹ nhàng giải thích, “À, tôi… có lẽ do hơi hồi hộp nên giọng điệu có chút lúng túng.” Cả hai bật cười, phá tan đi không khí khách sáo ban đầu, rồi nắm tay nhau thật chặt, như một dấu hiệu của sự hợp tác.

Kira đứng bên cạnh, đôi mắt thoáng lướt qua nét hài lòng. Cô chờ cho cuộc chào hỏi kết thúc rồi bước lên trước, quay sang nói với Băng Tử Huyên, giọng điệu có chút nghiêm túc: “Ân nhân, tôi có vài việc phải đi xử lý. Khi nào ngài dạy xong, hãy liên lạc với tôi. Nếu có vấn đề gì không rõ, hãy hỏi thầy Nakamura ở đây. Ông ấy là người giàu kinh nghiệm, chắc chắn sẽ giúp đỡ ngài tận tình.”

Băng Tử Huyên gật đầu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, dẫu trong lòng không khỏi ngỡ ngàng vì tất cả mọi thứ diễn ra quá hoàn hảo, như thể cô đã sắp đặt từng chi tiết. Kira cúi chào thầy Nakamura lần cuối, vị thầy cũng chào lại đầy kính trọng, rồi cô quay sang hắn, nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái. Cô khẽ vẫy tay, như một lời tạm biệt đầy quyến luyến, trước khi quay lưng bước vào xe.

Hắn nhìn theo bóng Kira rời đi, đôi mắt cô lóe lên nét bí ẩn qua cửa kính xe, rồi biến mất cùng với tiếng động cơ êm ái. Băng Tử Huyên đứng lại, khẽ thở dài một hơi, nhìn về phía thầy Nakamura, người vừa quay sang chào đón hắn bước vào trường. Hôm nay, với thân phận “Saito Tatsuya” hắn sẽ bước vào vai trò mới, để bắt đầu cuộc gặp gỡ mà hắn đã mong đợi suốt bao nhiêu năm trời.

Khi chiếc xe của Kira đã rời đi khuất bóng, thầy Nakamura mỉm cười thân thiện, quay sang Băng Tử Huyên với vẻ hào hứng. “Saito-sensei, giờ thì tôi sẽ giới thiệu qua về ngôi trường của chúng ta nhé,” thầy Nakamura nói, giọng điệu nhiệt tình và thân mật. Băng Tử Huyên gật đầu nhẹ, vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác mơ hồ về tất cả những gì đang diễn ra. Đôi mắt hắn dõi theo thầy Nakamura khi ông ra hiệu và dẫn hắn bước vào khuôn viên trường.

Ngôi trường hiện ra trước mắt hắn thật thanh bình và ngăn nắp. Đối với một ngôi trường cao trung bình thường, không khí lại mang một vẻ trang nghiêm đến lạ.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.