Mộng Sinh Giới

Chương 86: Hạ Chi Nhân



Chương 85: Hạ Chi Nhân

Buổi sáng đã kết thúc, Băng Tử Huyên dạy liên tiếp vài lớp, cố gắng xem liệu có cơ hội nào gặp được lớp của em gái mình. Thế nhưng, kết quả lại khiến hắn thất vọng. Không một lớp nào trùng với lớp học của em gái hắn, làm hắn cảm thấy có chút bứt rứt khó chịu. Khi tan giờ, hắn bước ra khỏi lớp cuối cùng, chuẩn bị quay về phòng giáo viên. Tiếng thì thầm, những lời khen không ngớt của các nữ sinh vang lên xung quanh, tán dương vẻ ngoài thu hút của hắn khiến hắn không khỏi khẽ mỉm cười, nhưng cũng không chú ý nhiều.

Ngay lúc ấy, một nữ giáo viên trẻ từ lớp bên cạnh tiến lại gần, dáng vẻ tự tin nhưng cũng toát lên vẻ dịu dàng. Cô nhẹ nhàng bắt chuyện, ánh mắt lấp lánh vẻ tò mò:

“Anh là thầy giáo mới phải không? Saito-sensei, phải chăng?”

Băng Tử Huyên nhìn qua, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm, khẽ gật đầu đáp lại:

“Đúng vậy, tôi là Saito. Rất vui được gặp cô...”

Nghe hắn đáp, cô liền nở nụ cười thân thiện, hơi cúi đầu rồi tự giới thiệu:

“Tôi là Asami, dạy môn tiếng Anh ở lớp bên cạnh, năm nay vừa tròn hai mươi lăm. Anh thật sự là giáo viên mới từ trường khác chuyển đến sao? Hiếm thấy một giáo viên nào trẻ và có phong thái như anh…”

Nhìn dáng vẻ của cô giáo trẻ trước mặt, Băng Tử Huyên cũng cảm thấy có phần thoải mái. Hắn đáp lại, giọng nói bình thản nhưng cũng mang chút nét hài hước:

“Tôi là Saito Tatsuya, dạy toán. Chắc là tại tôi học hỏi từ các thầy cô giáo trước, nên mới trông có vẻ quen thuộc như vậy chăng?”

Asami mỉm cười, ánh mắt không giấu được sự thích thú:

“Anh quả thật có phong thái rất riêng… Mà này, Saito-sensei, nếu anh rảnh, anh có muốn đi ăn cùng tôi không? Ở gần đây có một quán khá ngon, cũng là nơi mà các giáo viên thường hay ghé qua. Tôi cũng có thể giới thiệu thêm một chút về trường cho anh.”

Băng Tử Huyên hơi suy nghĩ, nhưng rồi gật đầu. Quả thực, bản thân hắn còn chưa quen với nơi này, tìm một quán ăn nhanh trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, buổi chiều hắn còn có vài tiết phải dạy tiếp, có một bữa trưa tử tế cũng sẽ giúp hắn chuẩn bị tinh thần.

“Nếu cô không ngại, vậy thì tôi xin phép được làm phiền.” Hắn đáp, nở nụ cười nhẹ nhàng, đồng thời gật đầu đồng ý.

Asami vui vẻ cười tươi, rồi hơi nghiêng người mời hắn đi trước:

“Vậy, mời Saito-sensei đi theo tôi.”

Cả hai rời khỏi dãy hành lang đông đúc của trường, đi ngang qua những học sinh và đồng nghiệp. Băng Tử Huyên bước đi bên cạnh Asami, thỉnh thoảng cả hai trao đổi vài câu chuyện nhỏ về công việc. Trông hai người cứ như những người bạn cũ vừa gặp lại, tạo nên một không khí thoải mái và thân quen.

Asami dẫn Băng Tử Huyên qua vài con phố nhỏ rồi dừng lại trước một quán ăn nhỏ, mang vẻ ngoài khiêm tốn nhưng ấm cúng. Biển hiệu gỗ cổ kính với dòng chữ đơn giản được khắc khéo léo, xung quanh là những chậu cây xanh nhỏ trang trí hai bên, tạo nên không gian thân thiện và dễ chịu. Asami nở nụ cười, giới thiệu:

"Đây là quán mà các giáo viên trường mình thường lui tới. Không gian tuy không rộng, nhưng đồ ăn ở đây luôn tươi ngon, rất nhiều món Nhật truyền thống mà tôi tin là Saito-sensei sẽ thích."



Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, nở nụ cười đáp lại. Dù không quen thuộc lắm với đồ ăn Nhật, hắn vẫn cảm thấy vui vẻ vì sự hiếu khách của cô. Khi bước vào bên trong, không gian của quán tạo cho hắn một cảm giác thanh bình. Nội thất chủ yếu làm từ gỗ sẫm màu, được trang trí bằng những tấm rèm vải thêu hoa văn cổ điển, ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng giấy treo cao tỏa xuống làm không khí càng thêm ấm áp. Mùi hương của gỗ và chút thoảng thơm của gia vị trong bếp khiến Băng Tử Huyên bất giác thấy dễ chịu.

Cả hai được dẫn đến một bàn nhỏ gần cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ bên ngoài với vài bụi cây xanh và một hồ cá nhỏ. Không gian yên tĩnh, lác đác chỉ có vài thực khách khác, đa số là những người có vẻ quen thuộc với quán này.

Asami ngồi xuống đối diện với Băng Tử Huyên, đặt túi xách xuống cạnh ghế rồi đưa menu cho hắn, mỉm cười hỏi:

"Sensei muốn thử món gì? Ở đây có nhiều món ngon lắm đấy."

Băng Tử Huyên cầm menu, mắt lướt qua từng tên món ăn với những hình ảnh minh họa bắt mắt. Hắn không phải là người kén chọn, nhưng đồ ăn Nhật với hắn vẫn còn xa lạ, khác hẳn với hương vị đậm đà của những món mẹ hắn thường nấu ở quê nhà. Hắn chọn bừa vài món trông vừa mắt, nhẹ nhàng đáp lại:

"Vậy tôi gọi món tempura, sashimi và udon. Được chứ?"

Hắn đưa menu lại cho Asami, nở một nụ cười bình thản. Cô giáo trẻ nhận lấy, khẽ gật đầu mỉm cười:

"Chọn khéo lắm, Saito-sensei. Đây đều là những món phổ biến và dễ ăn. Tôi cũng sẽ gọi thêm một chút cơm lươn và trà xanh nhé, sẽ làm bữa ăn thêm phần trọn vẹn."

Cô giáo gọi món với người phục vụ rồi quay lại mỉm cười nhìn hắn. Không gian yên bình cùng với sự nhiệt tình, chu đáo của Asami khiến Băng Tử Huyên thấy có chút thư giãn. Ngồi giữa không gian quán nhỏ truyền thống, Băng Tử Huyên cảm thấy mình như lạc vào một khung cảnh của Nhật Bản ngày xưa, thanh tịnh và ấm áp.

Người phục vụ nhanh chóng mang các món ăn ra, từng đĩa từng bát được đặt gọn gàng lên bàn, khói nóng bốc lên nghi ngút mang theo hương thơm phảng phất của tempura giòn rụm, sashimi tươi mát, cùng tô udon đầy đặn. Anh ta cúi mình cung kính rồi lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.

Asami nhìn đĩa thức ăn, nhẹ nhàng cúi đầu chắp tay, khẽ nói "Itadakimasu" theo phong tục trước bữa ăn của người Nhật. Băng Tử Huyên thấy vậy cũng làm theo, nhưng động tác của hắn có phần hơi cứng nhắc, không tự nhiên. Ánh mắt Asami ánh lên vẻ thích thú khi thấy hắn cố gắng hòa mình vào phong tục của đất nước này.

Cô giáo trẻ cầm đũa gắp miếng tempura, nếm thử một cách chậm rãi, đôi mắt sáng lên vẻ hài lòng. Cô khẽ kêu "Oishii!" rồi mỉm cười với hắn, thể hiện sự thích thú. Băng Tử Huyên cũng bắt đầu cầm đũa, nhấc miếng sashimi tươi mềm lên, nếm thử từng chút một. Đói bụng từ sáng, hắn nhanh chóng cảm nhận được hương vị ngọt dịu của cá hòa quyện cùng cơm, vị nước tương đậm đà thấm qua từng thớ cá. Không phải khẩu vị quen thuộc, nhưng hắn thầm nghĩ, đúng là khi đói, thứ gì ăn cũng ngon.

Thấy Băng Tử Huyên ăn một cách tự nhiên và có vẻ ngon miệng, Asami bật cười, hỏi:

"Sensei thấy đồ ăn ở đây hợp khẩu vị chứ?"

Băng Tử Huyên đặt đũa xuống, gật đầu mỉm cười đáp:

"Ừm, ngon lắm."

Thực ra, hắn nghĩ bụng rằng đồ ăn cũng ổn, nhưng không đến mức xuất sắc. Tuy nhiên, cơn đói khiến mọi thứ trở nên dễ ăn hơn hẳn.

Asami nhìn hắn ăn mà nụ cười càng thêm tươi, đôi lúc cười khúc khích khi thấy vẻ nghiêm túc mà có phần lạ lẫm của hắn trong việc thưởng thức món ăn Nhật. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của quán ăn, cả hai trò chuyện với nhau một cách vui vẻ, như hai người bạn cũ gặp lại. Những câu hỏi về cuộc sống, công việc của nhau làm không khí càng thêm phần gần gũi, ấm cúng.



Băng Tử Huyên thoáng cảm thấy mình như hòa nhập được vào nhịp sống yên bình của đất nước này, ít nhất là trong khoảnh khắc này.

Sau khi ăn xong, Băng Tử Huyên và Asami đứng dậy chuẩn bị thanh toán. Ngay lúc ấy, Asami đã nhanh chóng bước lên, định rút ví ra trả cho cả hai. Băng Tử Huyên thấy vậy, vội đưa tay ngăn lại, giọng điềm đạm nhưng dứt khoát.

"Asami-sensei, để tôi trả. Sống ở nước ngoài lâu, tôi đã quen với việc nam giới thanh toán rồi."

Asami nhìn hắn, nụ cười có chút tinh nghịch, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không sao đâu, hôm nay tôi mời. Đây là quán quen của tôi mà, và cũng là vì thầy là người mới đến. Coi như một lời chào mừng vậy."

Băng Tử Huyên cười gượng, cố nói thêm lần nữa nhưng Asami đã nhanh nhẹn thanh toán xong. Đành chịu, hắn chỉ có thể gật đầu, có chút ái ngại.

"Lần sau tôi sẽ mời lại, nhé?" – hắn nhẹ giọng nói, như một lời hứa bù lại.

"Được thôi, tôi sẽ nhớ lời hứa đó của thầy," cô khẽ gật đầu, nụ cười trên môi tươi tắn và có chút tinh nghịch.

Rời khỏi quán ăn, cả hai bước chậm rãi trên đường trở về trường, bầu không khí trở nên thoải mái và gần gũi hơn. Asami, với sự tò mò tự nhiên, bắt đầu hỏi hắn về cuộc sống ở nước ngoài.

"Thầy Saito, sống ở nước ngoài chắc thú vị lắm nhỉ? Tôi nghe nói bên đó cuộc sống năng động và khác nhiều so với Nhật Bản…"

Băng Tử Huyên gật đầu nhẹ, đáp lại bằng giọng điềm đạm, đôi khi chỉ kể qua loa vài chi tiết. Hắn mô tả về những khu phố tấp nập, các món ăn và cách sinh hoạt, nhưng cũng tránh nhắc sâu đến các trải nghiệm cá nhân. Vừa nói, hắn vừa cẩn trọng không để lộ quá nhiều, nhưng đủ để Asami cảm thấy thích thú.

Rồi, không nghĩ ngợi nhiều, hắn vô tình quay sang hỏi:

"Còn cô thì sao? Gia đình sống gần đây chứ? Cô đã dạy ở trường này lâu chưa?"

Asami thoáng ngạc nhiên, ánh mắt cô lóe lên chút bối rối. Hỏi về đời tư ở Nhật không phải chuyện thường thấy, đặc biệt là giữa những người mới quen biết. Nhưng nhìn vào ánh mắt chân thành của Băng Tử Huyên, cô cảm thấy rằng hắn không có ý xấu, chỉ đơn giản là một người thẳng thắn. Sau một hồi ngập ngừng, Asami khẽ mỉm cười đáp.

"Tôi đã dạy ở đây được khoảng hai năm rồi. Tôi lớn lên ở một thị trấn nhỏ gần Tokyo, nhưng chuyển đến đây để dễ bề làm việc. Gia đình thì vẫn còn ở quê nhà."

Băng Tử Huyên gật đầu, vẻ mặt có phần nhẹ nhõm. Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp tục, bầu không khí giữa họ trở nên tự nhiên hơn. Hắn không quá chú ý đến phong tục Nhật Bản về những câu hỏi cá nhân, nhưng qua ánh mắt của Asami, hắn có thể cảm nhận rằng cô đã mở lòng hơn một chút.

Băng Tử Huyên và Asami cùng bước vào sân trường, bầu không khí vui vẻ và cởi mở sau bữa ăn vẫn còn đọng lại trong những ánh mắt lấp lánh và nụ cười thoải mái. Đứng trước cửa phòng học, cả hai chào nhau một cách lễ phép. Asami khẽ cúi đầu, nụ cười nhẹ nhàng:

“Cảm ơn thầy Saito, hôm nay thật vui khi được ăn trưa cùng thầy.”



Băng Tử Huyên cũng cúi nhẹ, đáp lại với giọng điềm đạm nhưng chân thành:

“Tôi cũng cảm thấy vậy, Asami-sensei. Thật sự rất vui khi được cô dẫn đi ăn và trò chuyện.”

Khi Asami chuẩn bị bước đi, Băng Tử Huyên thoáng ngập ngừng, như muốn nói gì đó nhưng lại có chút lúng túng. Hắn khẽ gọi:

“Asami-sensei…”

Asami quay lại, đôi mắt tò mò nhìn hắn, bước vài bước về phía hắn, dịu dàng hỏi:

“Có chuyện gì sao, thầy Saito?”

Băng Tử Huyên hơi ấp úng, ánh mắt hướng về phía khác một chút như để che giấu sự ngại ngùng, rồi khẽ hỏi:

“Cô có biết học sinh nữ nào trong trường… bị mù không?”

Asami thoáng ngạc nhiên, đôi mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ. Chỉ sau vài giây, cô liền nhớ ra và đáp với giọng nhẹ nhàng:

“À, đúng là có. Chỉ có một học sinh như vậy được đặc cách vào trường này nhờ năng khiếu học tập đặc biệt. Em ấy bẩm sinh đã rất nhạy bén, chỉ cần nghe một lần là hiểu.”

Cô ngừng lại đôi chút, rồi nói thêm tên của nữ sinh cùng lớp học mà cô biết. Sau khi kể xong, Asami nhìn Băng Tử Huyên với ánh mắt tò mò.

“Mà… sao thầy lại quan tâm đến học sinh ấy?”

Băng Tử Huyên cười nhẹ, đôi chút ngượng ngùng:

“À… chỉ là tôi hiếu kỳ thôi. Thật đáng nể khi một học sinh bị khiếm thị mà vẫn có thể học tập ở những lớp bình thường như vậy.”

Asami nghe vậy, gật đầu đồng tình. Cô nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt thoáng vẻ buồn bã khi nói thêm:

“Em ấy đúng là rất giỏi, nhưng hoàn cảnh gia đình lại quá tàn nhẫn…”

Đang nói, cô bỗng nhìn đồng hồ và giật mình nhận ra thời gian sắp đến tiết học. Cô vội vàng thu lại vẻ mặt trầm tư, quay sang Băng Tử Huyên và nhẹ giọng:

“Ôi, xin lỗi, tôi phải chuẩn bị cho tiết dạy tiếp theo. Thầy cũng chuẩn bị nhé.”

“À, tất nhiên. Chúc cô dạy tốt!” – Băng Tử Huyên khẽ gật đầu.

Asami mỉm cười, cúi nhẹ đầu chào rồi quay đi, bước nhanh về phía phòng chuẩn bị. Nhìn bóng dáng cô đi xa dần, Băng Tử Huyên cũng quay người, bước vào lớp với tâm trạng vẫn còn đôi chút suy tư.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, cả hai đã sẵn sàng cho tiết dạy tiếp theo, nhưng câu chuyện về nữ sinh đặc biệt đó vẫn lưu lại trong tâm trí của hắn, khiến hắn khó mà tập trung hoàn toàn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.