Mộng Sinh Giới

Chương 89: Cú đấm sấm sét



Chương 88: Cú đấm sấm sét

Băng Tử Huyên rảo bước dọc hành lang trường học, sát khí từ hắn dường như làm không khí xung quanh nặng nề hơn, lạnh lẽo đến rợn người. Đôi mắt hắn rực lên tia phẫn nộ khó kiềm chế. Hình ảnh vết bỏng trên vai của nữ sinh mù vừa rồi không ngừng hiện lên trong tâm trí hắn, càng khắc sâu hơn ký ức đau đớn của chính mình – v·ết t·hương mà hắn từng vô tình để lại trên vai em gái Hàn Tuyết nhiều năm trước. Không còn nghi ngờ gì nữa, nữ sinh ấy, Kaname Haruka, chính là Hàn Tuyết – em gái mà hắn tìm kiếm suốt những năm qua.

Đôi bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, lòng tràn ngập cơn giận không thể nguôi. Hắn biết rằng để bảo vệ em gái, hắn phải tìm ra kẻ đã gây tổn hại cho cô. Và điều đó chỉ có thể thực hiện tại lớp học 3-C, nơi em gái hắn đang theo học. Hắn vừa đi, vừa chỉnh lại cổ áo, dù thời tiết lạnh giá mùa đông nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại nóng rực, không kiềm được cơn cuồng nộ.

Bước đến cửa lớp, Băng Tử Huyên lập tức mở mạnh cánh cửa, tạo nên âm thanh nặng nề vang vọng khắp lớp 3-C, làm cho tất cả học sinh đều giật mình quay lại. Lớp học im lặng, căng thẳng như có sấm chớp vừa giáng xuống.

Thầy Yamamoto đang giảng bài thấy Băng Tử Huyên sầm sầm tiến vào, ánh mắt đằng đằng sát khí, liền vội vã đi tới, giọng hốt hoảng:

“Saito-sensei, anh vào đây làm gì? Cậu có chuyện gì…?”

Băng Tử Huyên không để cho ông ta kịp nói hết câu, lạnh lùng đẩy mạnh thầy Yamamoto sang một bên, rồi tiến lên bục giảng. Đứng vững trên bục, hắn quét ánh mắt sắc lạnh qua từng học sinh trong lớp. Ánh mắt hắn như lưỡi dao đâm vào từng người, khiến tất cả đều cảm thấy lạnh sống lưng. Giọng hắn vang lên đanh thép, lạnh buốt, không khác gì tiếng gió mùa đông táp vào mặt:

“Kẻ nào đã gây tổn hại cho nữ sinh Kaname Haruka? Hôm nay, kẻ nào làm điều đó, bước ra ngay lập tức. Nếu không… tôi cũng nhất định sẽ tìm ra.”

Những lời này vừa dứt, cả lớp chìm trong im lặng đến nghẹt thở. Không ai dám lên tiếng, nhưng ánh mắt các học sinh đều toát lên vẻ sợ hãi, rụt rè. Thầy Yamamoto giật mình trước bầu không khí đáng sợ mà Băng Tử Huyên mang đến. Hắn tiến lại gần, cố gắng hạ giọng khuyên nhủ:

“Saito-sensei, xin cậu bình tĩnh. Có lẽ là có sự hiểu nhầm…”



Nhưng ngay lập tức, hắn bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như dao của Băng Tử Huyên. Trong khoảnh khắc ấy, thầy Yamamoto cảm thấy một nỗi sợ hãi khó diễn tả – ánh mắt ấy không chỉ đe dọa mà còn toát lên sự kiên quyết đến lạnh người, khiến hắn không dám thốt lên lời nào nữa, đành đứng lùi lại, mặt tái mét.

Băng Tử Huyên đứng đó, ánh mắt vẫn quét từng học sinh trong lớp. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm, như dòng điện chạy qua từng người, ai nấy đều cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Bầu không khí trong lớp học như đọng lại, căng thẳng dâng cao khi tất cả học sinh lặng lẽ quan sát Băng Tử Huyên. Bất chợt, một nam sinh đứng phắt dậy, đạp mạnh vào bàn. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bất cần, thách thức. Hắn cười nhạo, giọng điệu giang hồ, đầy khiêu khích:

“Uầy uầy… Chỉ là một tên giáo viên thực tập mà dám lên giọng với bọn này sao? Tao làm đó, thì mày làm được gì? Hay mày muốn đánh tao hả?” – Hắn cười phá lên, ánh mắt đầy khinh thường – “Cái con mù đó có gì mà khiến mày phải quan tâm đến vậy? Hay là mày thích nó rồi? Haha! Tao nói thật, nếu nó không bị mù thì cũng xinh đẹp đấy chứ.”

Hắn vừa dứt lời, cả lớp nín thở. Những ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi, hồi hộp đổ dồn về phía Băng Tử Huyên.

Băng Tử Huyên không nói một lời. Thay vào đó, hắn từ từ tháo kính, nhẹ nhàng đặt sang một bên, để lộ ánh mắt sắc lạnh, đầy vẻ nguy hiểm. Hắn nở một nụ cười ma quái, từ tốn tiến về phía nam sinh kia.

Nhìn thấy sự thay đổi đáng sợ trên khuôn mặt của Băng Tử Huyên, tên nam sinh bất giác lùi lại, gương mặt đang ngạo mạn liền chuyển sang hoảng sợ. Hắn ấp úng, lắp bắp nói:

“Này... này… bác tao là… là phó giám đốc sở giáo dục đấy. Nếu động vào tao, mày cũng không được yên đâu!”



Nhưng Băng Tử Huyên không dừng lại. Hắn tiếp tục tiến về phía trước, bước chân chậm rãi mà chắc chắn, như con thú săn mồi áp sát con mồi. Giọng nói của hắn vang lên, lạnh lẽo:

“Vậy sao?”

Tên nam sinh nuốt khan, mặt tái mét, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói đã trở nên run rẩy:

“Này... này… dừng lại… đừng tới gần nữa…”

Một số nam sinh ngồi bàn gần đó thấy vậy liền đứng bật dậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Bất ngờ, một tên cầm bút nhọn lao thẳng đến Băng Tử Huyên, đâm tới. Nhưng hắn nhanh chóng nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh, rồi dùng tay bắt lấy cổ tay của tên kia một cách điêu luyện. Trong một chuyển động dứt khoát, hắn bẻ mạnh cổ tay đối phương, khiến tên đó la lên đau đớn, khuỵu gối xuống, ôm chặt tay. Tiếng xương gãy rõ ràng vang lên trong lớp khiến những học sinh khác rùng mình kinh hãi.

Những tên nam sinh khác định đứng lên hỗ trợ, nhưng khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Băng Tử Huyên quét qua, tất cả đều lập tức ngồi xuống, không ai dám cử động, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

Băng Tử Huyên tiếp tục tiến thêm vài bước, đến đứng trước mặt tên nam sinh vừa dám lên tiếng thách thức hắn. Khuôn mặt lạnh như băng của hắn không để lộ chút cảm xúc nào. Tên nam sinh nuốt nước bọt, mặt tái xanh, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo định t·ấn c·ông. Nhưng hắn chưa kịp làm gì, Băng Tử Huyên đã đấm thẳng vào mặt hắn. Cú đấm mạnh mẽ, nhanh chóng như sấm sét, khiến hắn ngã nhào ra sau, cả lớp đều giật mình kinh hãi.

Những cú đấm liên tiếp, mạnh mẽ, không chút nương tay giáng xuống người hắn. Tên nam sinh vùng vẫy, cố gắng che chắn, miệng lắp bắp cầu xin:

“Đừng… xin đừng… tha cho tôi…”

Nhưng Băng Tử Huyên không đáp lại. Ánh mắt hắn lạnh lùng, như thể không có chút cảm xúc nào, từng cú đấm mạnh bạo giáng xuống, dồn nén tất cả cơn giận dữ của hắn. Những âm thanh rên rỉ, đau đớn của tên nam sinh dần yếu đi, cơ thể hắn trở nên mềm nhũn, bất lực. Trong lớp học, không một tiếng nói, chỉ còn lại âm thanh va đập, tiếng thở dốc của tên nam sinh, và ánh mắt kinh hoàng của các học sinh còn lại.



Băng Tử Huyên đang chìm đắm trong cơn giận dữ, bàn tay siết chặt và ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, tiếp tục giáng những cú đấm nặng nề xuống thân thể của tên nam sinh. Đối phương gần như đã b·ất t·ỉnh, cơ thể mềm nhũn, máu từ miệng và mũi chảy ra, loang lổ trên sàn. Xung quanh, các học sinh nín thở nhìn cảnh tượng hãi hùng, nhiều người bịt chặt miệng, ánh mắt sợ hãi nhưng không thể rời đi. Bỗng, từ ngoài cửa, một giọng nói uy nghiêm vang lên:

"Dừng lại ngay!"

Giọng nói to lớn ấy dội vào không gian, vang vọng, kéo Băng Tử Huyên ra khỏi cơn thịnh nộ mù quáng. Hắn ngừng tay, hơi thở dồn dập, ngước mắt nhìn về phía cửa lớp. Đứng đó là vị hiệu trưởng – một người đàn ông lớn tuổi, tên là Hiệu trưởng Takeshi, với vẻ mặt đầy nghiêm nghị, theo sau là một nhóm giáo viên có vẻ mặt vừa hoang mang, vừa bối rối.

Hiệu trưởng Takeshi bước tới, nhìn lướt qua lớp học giờ đây ngổn ngang và hỗn loạn, rồi cúi xuống nhìn tên nam sinh nằm bất động dưới sàn, máu từ v·ết t·hương loang rộng. Khuôn mặt ông căng thẳng, nhíu mày sâu lại, rồi quay lên nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, ánh mắt nghiêm nghị và lời nói chậm rãi nhưng nặng nề:

"Như vậy là đủ rồi. Nếu đánh tiếp, cậu ta sẽ c·hết thật đấy."

Băng Tử Huyên đứng đó, cơ thể vẫn còn căng cứng, nắm tay đỏ thẫm máu. Ánh mắt hắn lướt qua đám giáo viên và học sinh đứng tụm lại ở cửa lớp, rồi trở nên lạnh lùng hơn khi nhìn vào người hiệu trưởng. Hắn hít một hơi sâu, dường như tự kiểm soát mình, rồi chậm rãi đứng dậy, buông cánh tay đang siết chặt.

Hiệu trưởng Takeshi nhìn ông với vẻ mặt khó xử pha chút thất vọng, khẽ gật đầu ra hiệu cho một giáo viên nam đến kiểm tra tình trạng của nam sinh đang nằm trên sàn. Một giáo viên khác nhanh chóng tiến đến đỡ nam sinh dậy, khẩn trương đưa cậu ta ra khỏi lớp để tới bệnh viện. Tiếng rì rầm lo lắng vang lên từ các học sinh trong lớp, họ nhìn theo mà không giấu nổi vẻ sợ hãi.

Hiệu trưởng Takeshi lặng lẽ đứng nhìn mọi việc diễn ra, rồi quay lại đối diện với Băng Tử Huyên. Giọng ông nhỏ nhẹ nhưng đầy uy quyền:

"Đi theo tôi. Chúng ta cần phải nói chuyện."

Không nói lời nào, Băng Tử Huyên nhìn thẳng vào hiệu trưởng, gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc, chỉ gật đầu rồi theo bước ông rời khỏi lớp. Hắn bước qua những ánh mắt lo âu, tò mò của học sinh và giáo viên, không để lại dấu hiệu của hối hận hay dao động. Những bước chân của hắn đều đặn nhưng đầy trọng lực, tựa như cơn bão lặng yên mà không ai dám lại gần.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.