Mộng Sinh Giới

Chương 92: Bậc Thầy Khiển Rối



Chương 91: Bậc Thầy Khiển Rối

Băng Tử Huyên bước đi trong bóng tối lạnh lẽo, mắt vẫn dõi theo từng bước chân em gái. Suốt khoảng hai mươi phút, hắn theo sát phía sau, cẩn thận quan sát từng cử chỉ của Haruka. Nhưng hắn không khỏi băn khoăn – có điều gì đó kỳ lạ ở đây. Mỗi lần Haruka chuẩn bị bước sai đường, chiếc gậy dò đường của cô lại bất ngờ điểm lại hướng đi chính xác. Lẽ nào hắn hoa mắt? Tử Huyên lặng lẽ tự hỏi, cảm giác bất an dần dâng lên.

Chợt, từ hướng ngược lại, ba bóng người lờ mờ hiện ra, càng lúc càng rõ dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Khi họ đến gần hơn, Tử Huyên nhận thấy đó là ba gã đàn ông, thân hình cao lớn và dáng vẻ say xỉn, lảo đảo tiến thẳng về phía Haruka. Hắn chững lại, theo dõi từ xa, chưa vội can thiệp, tự nhủ có thể đó là người quen của cô hoặc người qua đường tốt bụng muốn giúp đỡ.

Nhưng sự nghi ngờ của hắn nhanh chóng trở thành hiện thực đáng ngại khi ba gã đàn ông nở nụ cười đê tiện, ánh mắt chứa đầy dục vọng, nhìn chằm chằm vào Haruka. Một tên, mặt đỏ bừng vì men rượu, bước gần hơn, vừa nói vừa khẽ kéo tay áo Haruka: "Em gái à, sao lại lang thang một mình giữa đêm lạnh thế này? Để tụi anh đưa em đi chơi một chút nhé…” Giọng điệu gã lả lơi đầy sự xấc xược.

Haruka hoảng hốt lùi lại, hai tay nắm chặt lấy gậy dò đường, khẽ run lên, cố giữ giọng bình tĩnh: “Các người... đừng lại gần tôi! Nếu không, tôi sẽ hét lên!” Nói rồi, cô quật mạnh chiếc gậy vào không trung, khiến ba gã đàn ông thoáng sững người. Nhưng ngay sau đó, chúng lại phá lên cười lớn, vẻ mặt càng trở nên thú tính. Một tên khác khẽ thì thầm, mắt dán vào gương mặt thanh tú của cô: “Cô bé mù này xinh đẹp quá... ở chỗ này hẻo lánh thế này, lại không có ai qua lại hay camera gì cả. Em có hét to cỡ nào cũng chỉ là vô ích thôi…”

Nghe những lời thô tục của bọn chúng, Tử Huyên nắm chặt bàn tay đến nỗi các khớp trắng bệch, cơn giận trào dâng. Không chút do dự, hắn lặng lẽ rút từ trong người ra một khẩu lục kiểu “Shirobara Mark III,” thân súng phủ một lớp sơn đen mờ, báng súng gọn gàng với các đường nét tinh tế. Hắn xoay nhẹ nắp giảm thanh vào nòng súng, rồi kéo cò, âm thanh khẽ vang lên trong đêm tĩnh mịch.

Nhưng ngay khi định hành động, bất chợt tiếng chuông đồng từ trong túi hắn rung lên mãnh liệt, vang lên âm thanh lạnh lẽo và sắc nét như muốn xuyên thấu màng đêm. Cả cơ thể Tử Huyên khựng lại, đôi mắt mở lớn trong kinh ngạc. Tiếng chuông không phải ngẫu nhiên vang lên, mà giống như một lời cảnh báo. Hắn dừng tay lại, trong khoảnh khắc, có một luồng gió lạnh lẽo thổi qua, lạnh đến tận xương tủy, như thể cả người hắn sắp bị kéo đi bởi một lực vô hình. Cơn gió ấy khẽ làm lay động chiếc chuông trong túi, âm thanh càng vang xa, réo rắt giữa màn đêm tĩnh mịch.

Tử Huyên chậm rãi hạ khẩu súng xuống, ánh mắt thoáng chốc bối rối, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Giữa cơn gió lạnh, hắn đứng lặng, đôi mắt nhìn về phía em gái, không thể rời khỏi bóng hình mỏng manh đang run lên giữa vòng vây của những kẻ tệ bạc.

Dưới ánh đèn le lói, bóng hình con hình nhân trẻ em hiện lên rõ nét, khiến cả không gian như chìm vào một cơn ác mộng. Nó là một con búp bê với khuôn mặt có đôi mắt đỏ ngầu, mang vẻ ngây thơ nhưng lại vô cùng đáng sợ. Đôi sừng nhỏ màu xanh lam nhô ra từ đầu, cùng làn da trắng nhợt nhạt và đôi môi như nở một nụ cười lạnh lẽo. Một tay nó cầm con dao ngắn sắc bén, tay còn lại cầm một cây kẹo mút xoáy tròn nhiều màu.

Tiếng cười trẻ con vang lên, lảnh lót và vô cùng quái dị, khiến ai nghe thấy cũng phải lạnh sống lưng. Ba tên đàn ông nhìn thấy hình nhân từ từ tiến tới nhưng vẫn không tỏ vẻ lo lắng. Một trong ba tên, gã cao lớn nhất, khẽ nhếch mép, nghĩ rằng chỉ là món đồ chơi bị bỏ rơi có cơ chế phát âm thanh hỏng hóc. Hắn ra hiệu cho hai tên đồng bọn đứng yên giữ Haruka lại, còn hắn tiến về phía hình nhân với ý định kiểm tra.

Nhưng khi hắn đến gần, bất ngờ hình nhân cất giọng, âm thanh như vọng lên từ một cõi xa xôi, nói bằng chất giọng trẻ con nhưng lạnh lẽo: “Ngươi muốn ăn kẹo… hay muốn ăn dao?”

Gã đàn ông cười khinh bỉ, chẳng thèm quan tâm đến sự kỳ dị của hình nhân, đáp lại giọng điệu chế giễu: “Tao muốn ăn dao!”



Ngay khi dứt lời, hắn nhấc chân định đá hình nhân đi. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một ánh chớp loé lên, và ngay lập tức, đầu hắn đổ sụp xuống, cổ họng như bị cắt đứt hoàn toàn. Cả cơ thể khựng lại một giây rồi đổ gục xuống đất, máu loang lổ tạo thành vũng đỏ tươi trên mặt đường. Tử Huyên đứng từ xa quan sát, cảm giác có phần kinh hãi trào lên, hắn không thể tin vào mắt mình – một hình nhân nhỏ bé như vậy lại có thể g·iết c·hết một người đàn ông cao lớn chỉ trong chớp mắt.

Hai tên còn lại kinh hoàng hét lên, buông Haruka ra rồi quay người chạy thục mạng, vừa chạy vừa gào thét như gặp ác quỷ. Nhưng chúng chưa kịp chạy xa thì hình nhân trẻ em đã chặn đường, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười quái đản. Nó lại hỏi bằng giọng đều đều, đáng sợ: “Ngươi muốn ăn kẹo hay muốn ăn dao?”

Một tên, người vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng đồng bọn mình vừa bị g·iết vì chọn “dao,” run rẩy đáp: “T-Tao... tao muốn ăn kẹo…”

Nghe xong, sắc mặt hình nhân đột ngột biến đổi, ánh mắt trở nên đỏ rực như máu. Nó gằn giọng, giận dữ đến mức mặt vặn vẹo: “Ta ghét nhất là người khác dám tranh giành kẹo với Akuma!”

Vừa dứt lời, cây kẹo mút xoáy tròn trên tay nó hóa thành một máy cắt xoay tròn sắc nhọn, phóng thẳng về phía tên kia. Trong khoảnh khắc, xoáy ngang qua đầu, cắt ngọt nửa phần trên của hắn. Hắn đứng ngây ra, chưa kịp cảm nhận gì thì nửa đầu trên đã rơi xuống đất, để lại phần còn lại rỉ máu, chỉ một lúc sau mới đổ sụp xuống.

Tên cuối cùng chứng kiến cảnh tượng đó, sợ đến nỗi đái ỉa ra quần, mặt tái mét không còn giọt máu, vừa khóc vừa van xin: “Tôi… tôi không chọn gì hết, xin hãy tha cho tôi!” Hắn chạy vụt đi trong sự tuyệt vọng, tiếng van xin hòa lẫn với tiếng gió lạnh thổi qua, tạo thành âm thanh bi ai giữa đêm tối, khi hắn cố thoát khỏi cơn ác mộng sống động mà hắn không bao giờ ngờ tới.

Hình nhân đứng bất động, nghiêng đầu một cách quái dị để quan sát con mồi còn sống sót đang tuyệt vọng chạy trốn. Cái đầu nhỏ với đôi mắt đỏ ngầu như máu khẽ nghiêng sang một bên, như thể đang suy nghĩ xem nên xử lý con mồi thế nào. Trong một khoảnh khắc, cơ thể kẻ chạy trốn đột ngột đứt thành nhiều mảnh, từng khúc rơi rụng xuống nền đường lạnh lẽo, để lại những v·ết m·áu loang lổ trên mặt đất tối tăm.

Khi kẻ đó gục ngã hoàn toàn, hình nhân từ từ xoay đầu ngược về phía sau, đôi mắt sáng đỏ dần dần nhìn về phía Haruka đang đứng cách đó không xa. Haruka vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc và những tiếng la hét thất thanh của hai kẻ vừa bị g·iết. Cô cảm thấy một cảm giác nguy hiểm bất thường bao trùm, không khí lạnh buốt như đông cứng lại, khiến cô lùi lại vài bước rồi bất ngờ ngã xuống đất.

Trong cơn hoảng loạn, Haruka cố gắng bò trên mặt đường lạnh, tay run rẩy mò tìm cây gậy chỉ đường đã văng ra lúc nãy. Tim cô đập thình thịch, hơi thở dồn dập, cảm giác bị mắc kẹt, bất lực khi không thể thấy gì, chỉ có thể dựa vào trực giác mà cảm nhận. Nhưng tiếng bước chân của hình nhân càng lúc càng gần, âm thanh kéo lê từng bước nghe ghê rợn như ám ảnh. Rồi đột nhiên, nó lao tới, cánh tay nhỏ bé giơ con dao nhọn lên, chuẩn bị kết liễu mục tiêu.

Bỗng pằng! – một tiếng súng vang lên, sau đó là hai tiếng súng liên tiếp nữa, ba phát đạn bắn ra chuẩn xác. Ba viên đạn đầu tiên găm vào giữa trán, hai tay của hình nhân b·ị b·ắn trúng, khiến nó chao đảo rồi rơi ngã xuống đất ngay tại chỗ. Cơ thể nó co giật nhẹ trước khi nằm bất động, như một con búp bê vô tri vô giác bị bỏ lại trên mặt đất lạnh lẽo.

Tận dụng cơ hội này, Băng Tử Huyên vội lao tới bên Haruka. Không suy nghĩ nhiều, hắn cúi xuống và nhanh chóng nói bằng giọng điềm tĩnh nhưng khẩn trương: "Đừng lo, tôi là thầy giáo trước đó đây. Ở đây không an toàn, tôi sẽ đưa em ra khỏi nơi này."



Haruka nghe thấy giọng nói quen thuộc và trầm ổn này, sự hoảng sợ trong lòng phần nào dịu xuống. Cô khẽ gật đầu đồng ý, dựa vào sự tin tưởng mơ hồ mà cô có với người này. Băng Tử Huyên liền cúi người, cõng cô lên vai, thân thể nhỏ bé của Haruka nhẹ nhàng tựa vào lưng hắn.

Chẳng chần chừ thêm, hắn bắt đầu chạy nhanh về phía con đường an toàn. Trong lúc chạy, hắn cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của em gái sau lưng, như tiếng nhịp đập yếu ớt của trái tim cần được bảo vệ.

Tuy nhiên, vừa chạy được một đoạn, hắn bỗng cảm thấy một thứ gì đó không đúng. Phía sau, tiếng động nhỏ nhẹ vang lên – tiếng kim loại lạch cạch vang vọng. Hắn liếc nhìn lại và không khỏi bàng hoàng khi thấy hình nhân nhỏ bé kia đang từ từ cử động trở lại. Vết thương do đạn bắn không hề ngăn cản được nó; đôi mắt đỏ ngầu của nó lại sáng lên, như một ngọn lửa địa ngục bùng cháy mãnh liệt, dõi theo bóng lưng hắn đang mang theo Haruka.

Băng Tử Huyên chạy như chưa từng chạy, từng bước nặng nề dưới sức nặng của em gái trên lưng, tim hắn đập mạnh như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Đôi chân kiên cường, đôi mắt chỉ tập trung vào con đường phía trước. Nhưng bất chợt, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm xung quanh, như thể có hàng chục đôi mắt vô hình đang dõi theo từng bước chân hắn.

Chưa kịp phản ứng, từ trong bóng tối của đêm đông, hàng chục hình nhân với những nụ cười nhăn nhở đầy ma quái lao tới từ mọi phía. Từng con một như những cơn gió lạnh xoáy quanh, sát khí của chúng hiện rõ trên khuôn mặt vô hồn nhưng lại ánh lên tia dữ dội. Chúng nhào tới không chút do dự, tay cầm những con dao sáng lóa phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt. Tử Huyên nhận ra tình huống nguy cấp nhưng lúc này, mọi cơ hội phản kháng đều đã bị cắt đứt. Cảm giác bất lực dâng tràn cố gắng bảo vệ em gái sau lưng mình.

Đúng vào khoảnh khắc tưởng chừng như mọi thứ đã đi vào ngõ cụt, một bóng hình vụt tới trong màn đêm như một tia sáng sắc lạnh. Cây katana trong tay người đó lóe lên, chém một đường ngang qua không trung, tạo ra một luồng kình phong mạnh mẽ. Hơn hai mươi con hình nhân b·ị đ·ánh bật ra như những chiếc lá khô gặp cơn bão, văng tung tóe khắp nơi. Đứng trước hắn lúc này không ai khác chính là Asami-sensei.

Gương mặt thường ngày dịu dàng và thân thiện của cô giờ đây hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt sắc lạnh, lạnh lẽo như băng đá, ánh lên một sự uy nghiêm và đáng sợ khó tả. Cô nhìn hắn với ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm, như thể mọi chuyện này đều đã nằm trong kế hoạch. Hơi thở của cô chậm rãi nhưng mang theo sát khí lạnh lẽo, giống như một chiến binh đã quen thuộc với chiến trường đầy máu.

"Tôi là người mà tiểu thư Kira đã cất công sắp đặt để bảo vệ cậu," cô nói, giọng điệu trầm và chắc chắn. "Hãy đưa em gái cậu đi trước. Những chuyện còn lại ở đây, cứ giao cho tôi lo liệu."

Tử Huyên đứng sững, không ngờ rằng sự xuất hiện của Asami lại mang ý nghĩa lớn đến vậy. Bất ngờ nhận ra rằng mọi hành động của cô từ trước đến giờ đều là do Kira sắp xếp sẵn, hắn chợt cảm thấy một niềm may mắn lẫn kinh ngạc đan xen. Nếu không nhờ sự sắp đặt chu toàn đó, có lẽ hắn và em gái đã không thể thoát khỏi nơi này, số phận đã định sẽ trở thành những cái xác lạnh lẽo như những n·ạn n·hân khác.

Hắn gật đầu, cúi đầu nói với cô bằng giọng biết ơn: "Mọi chuyện ở đây nhờ cô rồi."

Asami khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn giữ nguyên sự sắc lạnh, không hề dao động. Tử Huyên hiểu, đây là lời tạm biệt ngắn ngủi nhưng quyết đoán. Hắn quay người, cõng em gái trên lưng và chạy nhanh về phía con đường tối mờ phía trước, để lại Asami một mình đứng lại đối mặt với bóng tối đang cuộn trào nguy hiểm.



Asami đứng đó, nhìn theo bóng lưng hai người dần khuất xa, ánh mắt thoáng qua một tia nhẹ nhõm, nhưng không lâu sau, đôi mắt cô lạnh lùng nhìn vào khoảng tối đằng xa.

Những hình nhân b·ị c·hém ngã xuống ban nãy giờ đã bắt đầu nhúc nhích, từng con một từ từ đứng dậy, ánh mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào cô. Một làn gió lạnh buốt thổi qua, làm vạt áo của Asami khẽ lay động, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình thản, đôi tay nhẹ nhàng cầm chặt thanh katana đang phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Asami đứng giữa không gian tĩnh lặng, ánh mắt sắc bén nhìn lên phía trên. Từ đỉnh cao, một người phụ nữ với dáng vẻ kỳ quái từ từ hạ xuống, tà váy đỏ rực tung bay, tạo nên hình ảnh ma mị trong ánh sáng mờ nhạt. Trên tay cô ta là một hình nhân nhỏ bé, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, đôi môi đỏ rực và lớp trang điểm dày làm cho khuôn mặt của cô ta sắc sảo đến rợn người. Quanh cô, hàng loạt hình nhân khác, với những gương mặt vô hồn, chờ đợi sự điều khiển từ chủ nhân.

Người phụ nữ đó cất giọng, giọng nói trầm và lạnh, tạo nên cảm giác như đang xuyên qua bóng tối: “Ngươi cũng là người từ Thuật Giới...”

Asami không nao núng, đáp lại với giọng điệu bình thản nhưng cũng không kém phần sắc bén: “Ngươi cũng vậy cả thôi. Đừng nhiều lời nữa, lên đi.”

Người phụ nữ khiển rối nhíu mày một chút, như cảm thấy ngạc nhiên trước sự kiên quyết và hiếu chiến của Asami. Cô ta ngừng lại, đôi mắt ánh lên vẻ tính toán, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn, như đang cố gắng thuyết phục: “Ta biết ngươi cũng rất muốn quay lại Thuật Giới. Nếu vậy, chi bằng ngươi và ta hợp sức bắt lấy tên đó. Hồn thể của hắn ta có thể giúp chúng ta thực hiện bí thuật, mở ra cánh cửa quay lại Thuật Giới. Ngươi hẳn biết giá trị của hồn thể hắn. Ở thế giới này, chúng ta chẳng thể tu luyện, chẳng thể đột phá bình cảnh. Còn ngươi…”

Cô ta dừng lại một chút, nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt đầy toan tính. “Ta biết ngươi không còn nhiều thời gian để tồn tại ở đây. Chi bằng giúp ta, chúng ta sẽ trở về Thuật Giới, nơi mà trời đất, nhật nguyệt vẫn luôn soi chiếu. Như vậy có phải tốt hơn không? Nếu ngươi đối đầu với ta, e rằng kết quả sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi...”

Giọng nói của người phụ nữ mềm mại, từng lời như rót vào tai, nhưng ẩn chứa đầy sự ma mị và cám dỗ. Asami nhìn cô ta chăm chú, ánh mắt không dao động. Sự lạnh lùng của cô vẫn không suy giảm, đôi mắt tựa như hai ngọn lửa ẩn chứa bên trong lớp băng.

Trong khoảng khắc im lặng đó, Asami dường như đang cân nhắc, nhưng nét mặt lại không lộ chút cảm xúc nào. Cô hiểu rõ những lời người phụ nữ kia nói là sự thật. Thọ nguyên của cô ở thế giới này không còn nhiều, thời gian ngày một rút ngắn. Việc quay lại Thuật Giới có thể mở ra hy vọng mới cho cuộc sống của cô, để tiếp tục tu luyện và sống mãi với trời đất. Nhưng cô cũng biết, cái giá của việc đó không hề nhỏ. Mỗi hành động, mỗi lựa chọn đều mang đến những hậu quả khó lường.

Asami khẽ hít một hơi, như để lấy lại bình tĩnh và dứt khoát nhìn thẳng vào người phụ nữ kia. Cô chậm rãi nói, giọng trầm nhưng cương quyết: “Rất tiếc ta phải từ chối lời đề nghị này từ ngươi vì lỡ hứa với người khác là bảo vệ hắn an toàn. Nếu ngươi vẫn còn ý đồ sấu với hắn ta thì ta cũng chỉ còn cách tiễn ngươi một đoạn ở thế giới này mà thôi.”

Người phụ nữ khiển rối nhìn Asami, đôi mắt dần chuyển sang ánh nhìn thù địch. Đôi môi cô ta cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo, ngón tay khẽ giật giật. Con hình nhân nhỏ trên tay cô ta bắt đầu di chuyển, đôi mắt của nó lóe sáng như sẵn sàng cho trận chiến sắp tới. Không gian trở nên căng thẳng, sát khí lan tỏa khắp nơi.

Asami đưa tay lên, nắm chặt thanh katana, chuẩn bị đối mặt với hàng loạt hình nhân đang chờ lệnh. Trước mặt cô là người phụ nữ với quyền lực hắc ám và sức mạnh điều khiển quỷ quái. Cả hai đứng đối diện, như hai thế lực sẵn sàng lao vào nhau, không ai nhượng bộ.

Trong giây phút ấy, không gian như đóng băng, hai bên chuẩn bị cho trận chiến không khoan nhượng, một cuộc đối đầu giữa những kẻ đến từ Thuật Giới.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.